Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được… chắc chắn ta sẽ làm được!”

Cổ Chánh cắn răng, trông hắn ta có vẻ mất bình tĩnh.

Người đã có mặt, hai bên bắt đầu thi đấu.

Lâm Bắc Phàm vẫn phát huy như thường, hắn chuẩn bị thêm vài nét bút hỏng ở cuối để lừa tam hoàng tử.

Ấy thế nhưng do quá căng thẳng, Cổ Chánh bị run tay nên vẽ không hề đẹp. Lâm Bắc Phàm nhìn mà phải thở ngắn thở dài, tố chất tâm lý của cái tên này không hề tốt một chút nào, hắn ta bị thua đến mức nghi ngờ cuộc đời này luôn rồi.

Xem ra lại phải vẽ thêm vài nét hỏng nữa mới được.

Song đúng lúc ấy, Cổ Chánh bỗng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Bắc Phàm. Lâm Bắc Phàm mỉm cười một cách thân thiện.

Nụ cười ấy khiến Cổ Chánh giật mình sợ hãi: “Ôi chao!”

Hắn ta trượt chân rồi ngã xuống đất!

Ấy vậy mà…

Ấy vậy mà hắn ta ngất ngay tại chỗ! Tất cả mọi người đều sững sờ, Lâm Bắc Phàm cũng vậy!

Sao đang không ngươi lại ngất xỉu thế kia?

Xin thề với trời đất, thật sự thì không phải hắn giở trò đâu!

Người bên Đại Viêm vội vàng chạy tới đỡ Cổ Chánh dậy.

“Cổ Chánh ngươi bị làm sao thế, mau tỉnh dậy!”

“Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Lúc bấy giờ, ngự y đã tới. Sau khi kiểm tra, Cổ Chánh đã tỉnh lại, song trông hắn ta yếu ớt, xanh xao vô cùng.

“Thưa bệ hạ và các vị đại nhân, do quá căng thẳng nên ảnh hưởng đến khí huyết bên trong người Cổ Chánh, dẫn đến việc ngất xỉu! Không có chuyện gì quá lớn, uống chút nước ăn chút đồ ăn, nghỉ ngơi nửa ngày là đỡ!”

“Có thi tiếp được không?”

Người bên Đại Viêm hỏi.

“Mặc dù có thể thi tiếp nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến năng lực phát huy của Cổ Chánh. Phần thắng mong manh, thôi thì không cần phải thi đấu nữa! Thế nên hạ quan kiến nghị nên quay về nghỉ ngơi cho tốt!”

Cứ thế, do vấn đề sức khỏe mà Cổ Chánh của Đại Viêm phải từ bỏ.

Lâm Bắc Phàm thắng ván tiếp theo một cách dễ dàng.

Tới ván cuối cùng, Lâm Bắc Phàm lại đối mặt với tam hoàng tử Đại Viêm.

Ánh mắt Lâm Bắc Phàm trở nên phức tạp: “Tam hoàng tử điện hạ, lại đến chúng ta rồi!”

Ánh mắt của tam hoàng tử cũng phức tạp: “Đúng đấy, thế sự khó lường!”

Hai người không khỏi thở dài một hơi.

Tam hoàng tử liếc mắt, bảo: “Biết phải làm gì tiếp theo rồi chứ?”

“Đương nhiên là biết rồi!”

Lâm Bắc Phàm ưỡn ngực nói: “Tam hoàng tử điện hạ, ta chắc chắn sẽ không giở trò đâu! Ta sẽ áp chế các ngươi bằng thực lực không gì bì nổi của mình, chứng minh cho các ngươi thấy Đại Viêm chẳng ai ra gì cả!”

Sắc mặt tam hoàng tử sầm xuống: “Lâm tế tửu, vừa vừa phải phải thôi!”

“Điện hạ yên tâm, ta biết phải làm thế nào!”

Hai người vừa nói bóng nói gió vừa bắt đầu vẽ.

Lâm Bắc Phàm vẽ trước, hắn nhấc bút và nhanh chóng sáng tác, rất nhanh sau đó đường nét bức tranh đã được hình thành.

Tam hoàng tử vẫn chưa nhấc bút, hắn ta liếc nhìn và trộm đánh giá tranh của Lâm Bắc Phàm.

Hắn ta phát hiện Lâm Bắc Phàm đã thu mình hơn rất nhiều, nét bút trở nên bình thường hơn. Tam hoàng tử bèn thầm gật đầu.

Cứ thế thì chiến thắng Lâm Bắc Phàm là chuyện đơn giản hơn rất nhiều, hắn ta chỉ cần phát huy như ngày thường thôi là có thể thắng rồi.


Không đợi Lâm Bắc Phàm vẽ xong, tam hoàng tử đã hạ bút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
23 Tháng một, 2024 14:34
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 900 chương end ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK