Triệu Khoát mắt thấy tiếp tục như vậy thì không được, hét lớn: "Tất cả Tiên Thiên giết vào đại quân Ký Bắc, tiêu diệt võ giả!"
Theo lệnh của Triệu Khoát, hai mươi vị Tiên Thiên lập tức đánh về phía quân Ký Bắc.
Ký Bắc vương vô cùng bình tĩnh: "Tiên Thiên lên, ngăn cản bọn họ!"
Hơn sáu mươi Tiên Thiên từ trong đại quân trổ hết tài năng, mang theo khí thế ngập trời càn quét tới.
Triệu Khoát vô cùng hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẻ mặt kinh hãi: "Ký Bắc vương.... Sao hắn ta có nhiều cường giả Tiên Thiên như vậy?”
Phải biết rằng, Tiên Thiên không phải bắp cải trắng, đó là cường giả vô cùng hiếm có khó tìm!
Cho dù là triều đình bọn họ, cộng tất cả Tiên Thiên lại, tính toán đầy đủ cũng chỉ có bảy tám mươi vị, có một nửa phân bố ở trong quân, một nửa còn lại phân bố ở trong Cấm Quân, Lục Phiến Môn, Cẩm Y Vệ và các cơ quan quyền lực khác.
Mà một mình Ký Bắc vương đã có được hơn sáu mươi vị Tiên Thiên, quá đáng sợ!
Mà bây giờ hắn ta chỉ có hai mươi tư vị, vô cùng nguy hiểm!
Tiên Thiên của hai bên rất nhanh sau đó đã giao thủ rồi!
Lúc này Triệu Khoát mới phát hiện ra đại đa số cường giả Tiên Thiên của Ký Bắc Vương đều rất kém, yếu hơn một bậc so với Tiên Thiên chân chính!
Nhưng bởi vì số lượng đông đảo nên vẫn rất đáng sợ!
Sáu mươi lăm vị Tiên Thiên này hoàn toàn có thể đè cường giả Tiên Thiên của hắn ta ra đánh! Về phương diện quân đội bình thường, cũng bị đối phương đè ra đánh!
Triệu Khoát đọc thuộc nhiều binh pháp nhận ra Ký Bắc vương hóa ra không đơn giản như tưởng tượng, hắn ta che giấu quá sâu!
Lúc này nhất định phải rút lui, tính việc lâu dài, bằng không tổn thất sẽ càng lớn!
"Rút lui! Rút cho ta! Mau lên!" Triệu Khoát sốt ruột rống to.
Đại quân triều đình nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng chạy về phía sau, đã không quan tâm đến trận địa nữa rồi.
Ký Bắc vương cười lạnh một tiếng: "Muốn rút lui? Vậy thì đều ở lại hết cho bản vương! Các vị bằng hữu giang hồ cứ thoải mái giết cho bổn vương, kiến công lập nghiệp ngay tại thời điểm này"
"Vâng, Vương gia!"
Sau khi nhận được mệnh lệnh, đám nhân sĩ giang hồ tạp nham này gào lên rồi giết về phía đại quân triều đình.
Bọn họ bày ra thực lực vô cùng khủng bố, chỉ vài ba bước đã vượt qua mấy trượng, nhanh chóng đuổi kịp đại quân triều đình.
Tiện tay đánh ra một chưởng, trên mặt đất đã xuất hiện một cái hố lớn, có mấy binh lính mất mạng!
Đá ra một cước, khí thế lẫm liệt, mấy binh lính đổ máu!
Một kiếm đánh tới, toàn bộ mấy binh lính phải cúi đầu! Lực sát thương thật sự quá kinh người!
Mà người như vậy lại có hơn vạn người!
Lúc này Triệu Khoát mới kinh hãi phát hiện: "Bọn họ đều là võ giả Hậu Thiên đỉnh phong!"
Võ giả Hậu Thiên đỉnh phong không đáng sợ, một mình hắn ta có thể đối phó với mười mấy người, hoàn toàn không sợ!
Nhưng hơn vạn võ giả Hậu Thiên đỉnh phong lại đáng sợ!
Phải biết rằng, mỗi người bọn họ đều có thể lấy một địch trăm, giết binh lính bình thường dễ dàng như giết chó!
Hơn vạn võ giả Tiên Thiên đỉnh phong này còn khủng bố hơn so với trăm vạn đại quân!
Triệu Khoát hoàn toàn hoảng rồi, chỉ có thể hô to: "Chạy đi! Các ngươi mau chạy!"
Mà bản thân lại càng một mình chống lại mười mấy võ giả, cho binh lính phía sau tranh thủ cơ hội. Chỉ tiếc là chẳng có ích lợi gì, hắn ta ngăn được mười mấy người nhưng không ngăn được hàng trăm hàng vạn người.
Thấy đại quân triều đình chạy trốn, bị đại quân võ giả đuổi giết, Ký Bắc vương đắc ý cười rộ lên: "Ha ha... "
“Chúc mừng vương gia, phần thắng đã định!" Gia Cát tiên sinh bên cạnh chắp tay cười nói.
"Đó là tất nhiên!"
Ký Bắc vương cao hứng vui vẻ nói: "Bản vương có đại quân hơn vạn võ giả, còn có sáu mươi lăm Tiên Thiên, trận chiến này nếu không thắng thì đúng là thiên lý khó dung! Ha ha..."
Không đến nửa nén hương, bốn mươi vạn đại quân triều đình đều bị giết đến tan tác hỗn loạn, mà quân Ký Bắc dường như không có tổn thất gì.
Tiếng cười đắc ý của Ký Bắc vương xuyên suốt toàn chiến trường. Triệu Khoát tức giận đến phát điên!
Đây là lần đầu tiên hắn ta dẫn binh đánh giặc, kết quả không đến một ngày đã thua thảm hại!
Mang theo bốn mươi vạn binh mã triều đình gần như bị giết sạch! Sau khi trở về làm sao có thể giải thích với triều đình, ăn nói với dân chúng đây?
Triệu Khoát quay đầu, hai mắt đỏ ngầu, mang theo sát khí khủng bố giết về phía Ký Bắc vương: "Giết ngươi! Ta phải giết ngươi!"
"Khoát nhi, nguy hiểm! Mau trở về!"
Thúc phụ của hắn ta sốt ruột kêu to. Nhưng Triệu Khoát tràn ngập cừu hận trong lồng ngực đã nghe không vào nữa rồi!
Hắn ta chỉ muốn báo thù, giết hoặc bắt Ký Bắc vương, như thế mới có cơ hội lật bàn.
Ký Bắc vương vô cùng bình tĩnh, trên mặt mang theo một nụ cười đùa cợt.
Mà lúc này, có một người đàn ông âm u lạnh lẽo xuất hiện bên cạnh hắn ta, người này để trần nửa người trên, bên hông quấn một con rắn khổng lồ.
Mặt của hắn ta không chút thay đổi đánh ra một chưởng, chưởng lực xuyên qua trăm trượng, đánh vào lồng ngực Triệu Khoát.
Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, khôi giáp trên người Triệu Khoát nổ tung, hắn ta ngửa đầu bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi!
Đại hán lạnh lùng kia còn cười lạnh: "Áo giáp này không tệ! Nếu như không có khôi giáp này thì một chưởng của bản tọa đã có thể lấy mạng hắn ta rồi! Nhưng không sao, đánh tiếp một chưởng nữa!"
Ký Bắc vương suy nghĩ, kêu lên: "Hàng Long đại sư, không cần giết hắn ta!"
Đại hán lạnh lùng kia khó hiểu: "Vương gia, vì sao?"
"Sau này bản vương đóng đô ở Trung Nguyên, ngồi lên ngôi vị hoàng đế, cần rất nhiều nhân tài! Người này tuổi còn trẻ, không chỉ có được một thân võ nghệ tốt mà còn có năng lực hành binh đánh giặc, là nhân tài, ta có thể dùng tới!"
Đại hán lạnh lùng gật đầu: "Vương gia nói rất đúng, bản tọa sẽ không giết hắn ta!"
Cự xà bên hông hắn ta rơi xuống đất, nhanh chóng bay ra ngoài, lượn quanh ở trên người Triệu Khoát vài vòng, sau đó cuộn trở về.