Hai bên lại viết chữ mới, đợt bỏ phiếu kết thúc, trọng tài nói: “Lưu Hải phía Đại Viêm giành được bốn mươi bốn phiếu, Từ xx phía Đại Võ giành được ba mươi ba phiếu! Lưu Hải chiến thắng!”
Đại Viêm lại được phen hớn hở, còn phía Đại Võ thì chán nản.
Tiếp đó, Đại Võ cử đến người thứ ba, thứ tư…
Thế nhưng không một ai là đối thủ của Lưu Hải.
Mọi người bên Đại Viêm như mở cờ trong bụng, còn Đại Võ thì nhụt chí hẳn.
“Ấy thế mà thua hết sạch, chẳng lẽ vận may của chúng ta hết sạch rồi sao?”
“Chỉ có thể nói là bên Đại Viêm quá mạnh, cử bừa một tài tử cũng khó đấu lắm!”
“Đúng là rất mạnh! Cơ mà không cần lo lắng, chúng ta còn tế tửu đại nhân mà!”
“Tế tửu rất mạnh! Tế tửu bất bại, chúng ta bất bại!”
Mặc dù đã thua liên tiếp bốn ván nhưng mọi người bên Đại Võ vẫn tự tin lắm.
Bởi lẽ bọn họ còn tế tửu Lâm Bắc Phàm, một người có lòng tự tin vô hạn, một người có thể tạo ra kì tích!
Hắn là ngọn cờ bất bại của Đại Võ, chỉ cần có hắn thì Đại Võ sẽ không thua!
“Mời Đại Võ cử tuyển thủ cuối cùng ra trận!”
Lâm Bắc Phàm bước từng bước lên trường diễn võ, trông hắn rất thong dong, còn trông người bên Đại Viêm lại như thể đang phải đối mặt với kẻ địch lớn.
Bọn họ chẳng coi những kẻ khác bên Đại Võ ra gì, chỉ có Lâm Bắc Phàm là khiến bọn họ không yên tâm thôi.
Bởi lẽ tên này đã thắng liên tiếp hai ván ngày hôm qua, rút sạch khí thế của bọn họ!
Cũng bởi cái tên này mà tất cả tôn nghiêm của bọn họ và của Đại Viêm đã bị chà đạp một cách trầm trọng, khiến bọn họ không ngóc đầu lên được.
Có thể đánh bại Đại Võ được hay không thì phải xem người trước mắt này.
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm chắp tay đứng thẳng, hắn ưỡn ngực, nói với mọi người: “Không ngờ các ngươi lại ép ta phải ra tay, xem ra cũng không tệ!”
“Ngươi…”
Người bên Đại Viêm tức tối.
“Lâm Bắc Phàm, ngươi đừng có mà đắc ý! Hôm nay sẽ là ngày chiến thắng của chúng ta!”
Lưu Hải hùng hổ nói.
“Chó tang gia mà cũng dám lên tiếng hả?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt, hắn chế giễu: “Nếu không phải bản quan thấy các ngươi đáng thương, cho các ngươi cơ hội để thể hiện thì ta đã cạo trọc đầu các ngươi từ lâu rồi!”
“Đồ khốn khiếp! Sao Đại Võ lại có một tên như ngươi chứ?”
Lưu Hải nổi giận.
Lâm Bắc Phàm nhân cơ hội ấy nói: “Bệ hạ, bên Đại Viêm ăn nói không lựa lời, xúc phạm đến thần và Đại Võ, đúng là đáng chém! Mong bệ hạ cho phép thần một đấu năm lần nữa để thần dạy bọn chúng làm người!”
Bên Đại Viêm: “Đậu má!”
Rốt cuộc ai mới là kẻ ăn nói không lựa lời?
Nữ đế toát mồ hôi: “Lâm ái khanh, không cần đâu! Bọn họ cũng chỉ sốt ruột nên lỡ lời thôi, ngươi đừng để bụng! Cứ thi theo quy tắc ban đầu đi!”
Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Thấy chưa, nếu không có bệ hạ thì ta đã hủy diệt các ngươi rồi! Các ngươi còn không biết ngại mà tự xưng là tài tử trạng nguyên? Một người biết đánh cũng không có, bản quan thấy xấu hổ khi phải ở chung với các ngươi!”
Mọi người bên Đại Viêm: “Đậu má!”
Lúc này, bọn họ thực sự nổi cáu rồi!
Bọn họ chỉ hận không thể xé nát cái tên khốn khiếp Lâm Bắc Phàm này! Đến cả tam hoàng tử sau khi nghe những lời ấy cũng muốn nhảy dựng lên.