“Đúng vậy đó, hiện giờ chúng ta rút lui thôi, chạy nhanh vào!"
“Bệ hạ, đừng do dự nữa!"
Lúc này, dù là phía trước hay phía sau thì đều là dân chúng Bạch Tượng, bọn họ đều xông lên tấn công!
Bọn họ bao quanh thành trì chỉ muốn xông vào để lật đổ chính quyền Bạch Tượng, đón Lâm Bắc Phàm vào thành!
Phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy những người là người!
Bạch Tượng vương đang ở trong thành trì và các binh lính Bạch Tượng chỉ như một chiếc thuyền trôi dạt giữa biển lớn, cô đơn không ai trợ giúp.
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm hô lên: “Hỡi những người dân Bạch Tượng, bản quan đã tới rồi đây! Lúc này trời đất đồng lòng, chúng ta hãy cùng nhau lật đổ ách thống trị của Bạch Tượng quốc vương!"
Người dân Bạch Tượng kích động vô cùng.
“Lật đổ triều đình, lật đổ Bạch Tượng đổ nát!"
“Mở cổng thành, nghênh đón thừa tướng đại nhân"
“Đây chính là lúc để thay trời đổi đất!"
Khí thế dâng lên khắp nơi!
Mọi người hưng phấn xông đến tấn công cổng thành, có người còn to gan trèo cả lên tường thành khiến mấy người Bạch Tượng quốc vương sợ tái cả mặt.
“Làm sao bây giờ? Chúng ta đầu hàng nhận thua luôn đi?"
“Còn đánh nữa là chúng ta không còn đường sống đâu, sẽ bị đám người điên cuồng này xé nát mất!"
“Ta thấy... thôi thì chúng ta vẫn nên chạy trốn thì hơn!"
Bạch Tượng quốc vương gào lên: “Không! Chúng ta không thua! Đại quân Bạch Tượng của bản vương mau nghiền nát bọn chúng cho bản vương!"
Hai bên cổng thành bỗng vang lên những tiếng uỳnh uỳnh, cổng thành được mở ra.
Tiếp đó, đoàn quân chủ lực của Bạch Tượng – đàn voi trắng xông ra từ cổng thành. Chúng là những con voi trắng cực lớn, đầu màu bạc, thân mình cao cả trượng, chân còn to hơn cả eo của một người trưởng thành, cơ thể to lớn tựa một căn nhà biết di chuyển.
Chúng xông đến khiến trời đất rung chuyển, trông đáng sợ vô cùng.
“Voi trắng tới rồi, mọi người mau tránh ra!"
“Voi trắng nguy hiểm lắm đấy!"
"Mau chạy thôi, voi trắng nguy hiểm lắm!"
Những người dân Bạch Tượng bèn chạy trốn để giữ mạng.
Bởi lẽ không có gì đáng sợ hơn voi trắng cả.
Những con voi to lớn khủng khiếp này chỉ cần giẫm bừa một cái thôi là có thể giết chết mấy người, chúng hất mũi cái thôi là có thể đánh bay mấy chục người, đúng là ông hoàng chiến đấu trên mặt đất, không một ai có thể địch được.
Bạch Tượng quốc vương đứng trên tường thành điên cuồng cười lớn: “Ha ha! Cái lũ dân đen nhà các ngươi, xem các ngươi còn dám chống lại bản vương không? Đại quân voi trắng mau giẫm nát bọn chúng cho bản vương, cho bọn chúng chết hết không chừa một ai!"
"Grào!"
Đàn voi trắng thi nhau rú lên, bọn chúng tấn công theo khắp mọi hướng khiến nhiều người dân bị đánh bay, thương vong vô số.
Lâm Bắc Phàm phất tay: “Các võ giả, mau ngăn chặn đàn voi cho bản quan! Không được làm bọn chúng bị thương, ta muốn bắt sống chúng!"
“Vâng thưa nguyên soái!"
Các võ tướng Đại Võ đang rục rịch muốn hành động từ lâu nên bọn họ dứt khoát ra tay luôn.
Cách của bọn họ là thế này, vài người sẽ hợp lực rồi dựa vào cơ thể linh hoạt của mình, dùng dây thừng cực lớn để trói chặt chân voi trắng, sau đó thì lật đổ nó.
Cách này cực kì hữu dụng, mấy con voi trắng đã bị trói chặt ngay sau đó.
“Đến lúc giải phóng Bạch Tượng rồi!"
Lâm Bắc Phàm lại phất tay: “Xông vào thành cho bản quan, bắt sống Bạch Tượng quốc vương và những quan viên, tướng lĩnh của triều đình, tiêu diệt lực lượng phản kháng triều đình Bạch Tượng"
“Vâng thưa nguyên soái!"