"Thời tiết... sao nói thay đổi là thay đổi ngay vậy chứ?"
"Vốn đang trời quang mây tạnh, đột nhiên lại nổi gió lớn, trông cũng đâu có giống như sắp mưa!"
"Phải đấy, hôm qua còn bỗng dưng có sét nữa chứ, thật kỳ lạ!"
...
Nữ đế lớn giọng mà nói: "Tạm dừng trận quyết đấu đã, chờ gió ngừng rồi hãy tiếp tục!"
"Vâng, bệ hạ!"
Hai người dừng tay, chờ cơn gió dừng lại.
Nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là, cơn gió này vẫn tiếp tục thổi vù vù, không hề dừng lại.
Bất giác, đã qua thời gian một phần tư nén hương.
Tam hoàng tử sốt ruột, phương pháp dùng ngân châm đâm vào huyệt vị của bọn họ chỉ có thể kéo dài trong thời gian một nén nhang mà thôi. Sau khi hết một nén nhang, hiệu quả sẽ mất đi, người của bọn họ sẽ rơi vào trạng thái mệt mỏi, còn đánh kiểu gì được nữa chứ?
Vì vậy, hắn ta chắp tay nói với nữ đế: "Đại võ bệ hạ, chỉ là chút gió mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến trận đấu của hai bọn họ, hay là cứ để bọn họ tiếp tục đi!"
Nữ đế gật đầu: "Tam hoàng tử nói có lý lắm! Vậy thì..."
Đột nhiên, cuồng phong gào thét, ập tới phía nữ đế và các quan.
Gió thổi mạnh đến mức quần áo của mọi người bay phần phật, thậm chí có người còn bị thổi bay cả mũ, cát bay vào miệng, trông rất chật vật.
Nữ đế đành phải lánh ra phía sau sân thi đấu, tránh cơn gió lớn.
Lão thái giám cười gượng với tam hoàng tử: "Tam hoàng tử điện hạ, vẫn nên chờ đi thôi, gió lớn thế này... bọn họ có thể đánh được nhưng chúng ta không xem được!"
"Ôi, chuyện này..."
Tam hoàng tử sửng sốt ra mặt, khóc không ra nước mắt.
Cứ như thế, trong sự chờ đợi của tam hoàng tử, trận gió lớn này cứ tiếp tục kéo dài, gió không ngừng thổi mạnh.
Sau thời gian nửa nén hương, vẫn chưa hề dừng lại, trái tim tam hoàng tử chùng xuống, sốt ruột hệt như con kiến bò trên chảo nóng.
Lại một phần tư nén hương trôi qua, vẫn chưa hề ngừng lại, trái tim tam hoàng tử chùng xuống một lần nữa, dự cảm xấu ngày càng mãnh liệt hơn.
Cuối cùng, rốt cuộc thì cũng hết một nén nhang, cơn gió lớn ngừng lại, cứ như thể nó canh chuẩn giờ mà dừng vậy.
Đây vốn là chuyện tốt, nhưng trái tim tam hoàng tử cũng đã chìm xuống đáy vực rồi. Lúc này, nữ đế bước ra, lớn tiếng mà tuyên bố: "Gió ngừng rồi, tiếp tục thi võ!"
Phần thi võ bị gián đoạn một nén nhang, lại bắt đầu.
Thiên Diêu của Đại Võ hét lớn một tiếng, dốc hết sức lực toàn thân mà đánh ra một đòn.
Lạc Sơn của Đại Viêm giơ tay ra đỡ nhưng dường như không đủ sức nên bị luồng sức mạnh này làm chấn động, bay ra ngoài như một mảnh vải rách, ngã trên mặt đất mà phun ra một ngụm máu, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Thiên Diêu chấn động đến mức bối rối: "Ôi trời? Cứ thắng một cách dễ dàng như vậy thôi sao?"
Tam hoàng tử điện hạ lảo đảo, thất thần mà nói: "Thôi xong rồi! Xong thật rồi!"
Khoảnh khắc Lạc Sơn ngã xuống ấy, toàn bộ sân thi đấu đều hoan hô.
"Chúng ta thắng rồi, Đại Võ thắng rồi!"
"Thắng cả văn và võ, khắp nơi vui mừng!"
"Vì chuyện này chúng ta nên uống cạn một chén! Ha ha!"
Đồng thời, tin tức tốt lành này cũng nhanh chóng truyền ra bên ngoài sân thi đấu, muôn dân vui mừng, khắp chốn mừng vui.
"Năm trận thắng ba trận, chúng ta đã thắng cả phần thi võ rồi!"
"Thi văn toàn thắng, thi võ đại thắng, thắng cả văn và võ, Đại Võ thật oai phong!"