Mọi người càng ngạc nhiên, vậy mà lại bởi vì nguyên nhân này?
Vì đại hôn, ngay cả lãnh thổ dễ dàng có được cũng không cần?
"Lâm thừa tướng, ngươi nghe bản quan nói một lời, Đại Viêm nội loạn, đây chính là cơ hội ngàn năm có một! Nếu như bỏ lỡ cơ hội này, về sau muốn cướp lấy một mảnh đất từ trong tay Đại Viêm sẽ không dễ dàng như vậy nữa đâu!"
"Thừa tướng, kết hôn và đánh giặc, hai việc này hoàn toàn không xung đột!"
"Hơn nữa ngươi và Đại Võ bệ hạ nên suy sét vì quốc gia nhiều hơn, đừng chỉ nghĩ đến chuyện nữ nhi thường tình!"
Lâm Bắc Phàm lại từ chối: "Đa tạ ý tốt của mọi người, chúng ta thật sự không muốn khởi binh, mời các vị trở về đi!"
Dưới sự từ chối nhiều lần của Lâm Bắc Phàm, mọi người ảo não quay trở về. Đại Võ rừng vàng biển bạc, không để ý đến lãnh thổ của Đại Viêm.
Nhưng những nước nhỏ như bọn họ, đất ít tài nguyên lại thiếu thốn, có thể nói là cái gì cũng thiếu, đối mặt với "sức hấp dẫn" của Đại Viêm, hoàn toàn là không thể nào thờ ơ.
Cho nên, sau khi bọn họ trở về đã nhao nhao khởi binh, biên giới Đại Viêm loạn lên, mà Đại Võ quả nhiên giữ lời hứa của mình, không hề khởi binh, ngược lại đặt toàn bộ suy nghĩ lên việc chống rét qua mùa đông.
Dán lên hoàng bảng, nói cho mọi người biết mùa đông năm nay sẽ tương đối lạnh, chuẩn bị thêm một ít vật tư chống rét.
Huy động các vật tư chống rét lớn, vận chuyển đến các thành trì.
Ngoài ra, một số nơi trú ẩn đã được mở, tập trung sưởi ấm một lần nữa, để cho những người không có điều kiện có thể vượt qua mùa đông khắc nghiệt.
Loạt hành động này rơi vào mắt một số người tinh ý...
Vương cung Tà Nguyệt, Ngự Thư phòng.
Tử Nguyệt nữ đế đang phê duyệt tấu chương, sau khi biết được việc này vô cùng kinh ngạc: "Đại Võ lại đặt tâm tư lên việc phòng rét, ngay cả Đại Viêm cũng không để ý sao?"
Lần trước, Đại Võ phát động nhiều người như thế, chuyện năm ngoái như diễn ra trước mắt.
Lúc ấy, tất cả mọi người đều cười nhạo Đại Võ làm lớn chuyện, lãng phí tài nguyên vô ích.
Kết quả thảm họa băng tuyết trăm năm mới có một lần kéo tới, dân chúng trên toàn thế giới đều gặp phải tai ương, hơn trăm triệu người chết. Các quốc gia tổn thất nghiêm trọng, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục lại được. Cuối cùng, chỉ có Đại Võ an toàn vượt qua thảm họa băng tuyết đó.
Sau đó, một phát vượt qua các nước khác, trở thành vùng đất yên vui khó mà có được trong lòng dân chúng thiên hạ.
Nàng nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy việc này là chuyện quan trọng, không làm rõ ràng thì trong lòng không yên tâm.
Vì vậy, nàng viết thư liên lạc với nữ đế.
Không lâu sau đã nhận được thư trả lời của nữ đế Sau khi Tà Nguyệt nữ đế xem xong, mặt mày có chút nghiêm trọng: "Tuy rằng không phải thảm họa băng tuyết nhưng cũng là thời tiết cực kỳ lạnh, nhất định phải chuẩn bị công tác chống rét cho tốt!"
Phải biết rằng, thảm họa băng tuyết năm ngoái, nơi này của bọn họ đã có một phần tư dân cư bị chết rét, hầu như mỗi nhà đều có người chết.
Mặc dù đã trôi qua một năm, mọi người vẫn chưa hồi phục sau chấn thương năm ngoái.
Tà Nguyệt bọn họ vừa mới lập quốc, kết cấu cũng không ổn định, thiếu rất nhiều tài nguyên chống rét. Nếu trải qua một mùa đông khắc nghiệt, hàng triệu người chết, chỉ sợ...
Tà Nguyệt nữ đế không dám nghĩ tiếp nữa, lập tức triệu tập quần thần, hạ mệnh lệnh bắt buộc.
"Mùa đông khắc nghiệt sắp đến, từ bây giờ trở đi, cả nước chuẩn bị tốt công tác chống rét! Cung cấp một số củi và than củi, chăn bông... để cho tất cả mọi người chống rét! Ngoài ra, xây dựng một số nơi trú ẩn, sưởi ấm tập trung!"
"Vâng, bệ hạ!"
Động tĩnh của Đại Võ cũng bị hoàng đế Đại Hạ luôn chú ý, để ý tới.
Hắn ta nhíu mày: "Đại Võ đang làm cái gì vậy? Vừa tích lũy tài nguyên sưởi ấm vừa bắt đầu mở nơi trú ẩn sưởi ấm tập trung, chẳng lẽ năm nay lại là một trận thảm họa băng tuyết nữa?"
Thảm họa băng tuyết năm ngoái, bởi vì không chuẩn bị tốt công tác chống rét, Đại Hạ bọn họ chết gần ba mươi triệu người, các loại tổn thất khác lại càng không thể nào đếm được, trực tiếp kéo quốc gia của bọn họ sụp đổ, chiến loạn kéo dài suốt một năm, quốc lực càng ngày càng yếu đi.
Bởi vì trận thảm họa băng tuyết này mà phụ hoàng của hắn ta lâm bệnh nặng một thời gian, thân thể không khỏe cho nên mới không thể không dốc hết tất cả để luyện chế thuốc trường sinh bất lão, kéo dài tuổi thọ của mình, kết quả lại hại chết chính mình, đồng thời cũng hại Đại Hạ!