Bạch Tượng quốc vương gào lên: “Lâm Bắc Phàm, ngươi là cái tên lòng tham không đấy, đồ bán nước! Ngươi tham biết bao nhiêu tiền thế, ngươi có lỗi với Đại Võ, có lỗi với bản vương! Người khác đều có tư cách đối phó với bản vương, chỉ có ngươi là không!"
Quân hai bên chấn kinh!
Nhất là quân của Đại Võ! Bọn họ chẳng ngờ nguyên soái mà bọn họ tôn kính nhất lại làm ra những chuyện bán nước như vậy!
Lập tức bọn họ có cảm giác lòng tin bị sụp đổ, đại quân xao động!
Lâm Bắc Phàm lại bình tĩnh vô cùng, song những tướng quân đi theo thì không kiềm chế được nữa.
Triệu Khoát chỉ thương vào Bạch Tượng quốc vương, hắn ta nói: “Im miệng! Đừng hòng bôi nhọ nguyên soái! Nguyên soái vẫn luôn trung thành, tận lực vì nước vì dân, sao có thể bán nước được? Bạch Tượng quốc vương, rõ ràng là ngươi đang chơi bài thao túng tâm lý, làm dao động lòng quân, mọi người không được mắc lừa!"
“Nói không sai!"
Lâm Bắc Phàm vỗ tay: “Bạch Tượng quốc vương đang muốn làm dao động lòng quân, mọi người không được trúng kế! Thế nhưng không thể không nói, Bạch Tượng quốc vương à, thủ đoạn này của ngươi cũng đê hèn quá đấy!"
“Khắp Đại Võ ai mà chẳng biết ta luôn trung thành với bệ hạ và Đại Võ! Chính ta là người phát minh là thần khí phi thiên khí cầu lớn cùng với tàu đệm khí, chính ta đã xây nhà bằng xi măng, đưa ra giống lúa Thái Bình cho sản lượng cao, giúp Đại Võ phát triển ngày một tốt hơn!"
“Ta là người đã dẫn binh bình định phiên vương, kết thúc nội chiến hơn hai mươi năm! Đồng thời, ta còn dẫn binh tấn công kẻ địch là binh mã Đại Nguyệt, Đại Hạ, bảo vệ biên cương tổ quốc!"
“Ta đã dẫn binh mã mở rộng lãnh thổ cho đất nước, để Đa La nhập vào bản đồ của Đại Võ!"
“Cũng là ta chủ trì chuyện triều chính, xoay chuyển thế cục của Đại Võ!"
“Ta đã làm biết bao chuyện cho Đại Võ, có thể hình dung bằng cụm hết lòng hết sức luôn rồi! Thế nên bệ hạ mới không ngừng cho ta thăng quan tiến chức, phong ta làm Trung Dũng vương, đây chính là minh chứng cho lòng trung thành của ta!"
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, chỉ vào lương tâm của mình và nói: “Bạch Tượng quốc vương, ngươi có thể vấy bẩn lương tâm của ta nhưng không được phép làm nhục lòng trung thành của ta!"
Mọi người nghe vậy bèn thấy có lí vô cùng. Nguyên soái Lâm Bắc Phàm của bọn họ đúng là đã làm được rất nhiều chuyện tốt, những chuyện này bọn họ đều thấy được.
Ví dụ như khi mọi người gặp phải thảm họa băng tuyết, nếu không có Lâm Bắc Phàm chuẩn bị, xây dựng khu tránh nạn thì không biết đã chết bao nhiêu người.
Dân chúng cả nước đều nợ Lâm Bắc Phàm một tiếng cảm ơn.
Thế là lòng quân lại vững vàng. Bạch Tượng quốc vương thấy vậy thì tức điên lên!
Đúng là một kẻ vô liêm sỉ, đổi trắng thay đen!
Rõ ràng là ngươi đã tham tiền của ta mà còn dám nói mình trung thành! Làm gì có cái lẽ ấy!
Bạch Tượng quốc vương phẫn nộ!
Đôi mắt hắn ta như tóe lửa, đỏ rực, chỉ hận không thể thiêu chết Lâm Bắc Phàm.
Có điều hắn ta không nói gì nhiều.
Bởi lẽ hắn ta biết hiện giờ nói gì cũng vô dụng. Đối phương quá gian trá, hắn ẩn mình quá giỏi nên những chứng cứ bình thường không thể làm gì được hắn.
Hiện giờ hắn ta chỉ còn một con đường mà thôi!
Bạch Tượng quốc vương giơ thanh đao trong tay lên, gào thét: “Các tướng sĩ, Đại Võ phản bội hiệp ước, xuất quân xâm lược chúng ta, đúng là quá vô liêm sỉ! Mặc dù kẻ địch mạnh chúng ta yếu nhưng chúng ta tuyệt đối không đầu hàng!"
“Các tướng sĩ, hãy theo bản vương, giết!"
“Giết! Giết! Giết!.."
Đại quân Bạch Tượng bèn gào lên, tiếng vang rung trời.