Sau khi ra chỉ thị xong, hơn năm mươi vị Tiên Thiên kêu lên rồi xông tới, khí thế hừng hực.
Nguyên soái Đại Hạ chỉ liếc mắt nhìn một cái, hai mắt đã tràn đầy vẻ thất vọng: “Xong rồi!"
Phải biết rằng Tiên Thiên trong toàn bộ đại quân của bọn họ cộng lại chẳng qua cũng chỉ tới mười vị, làm sao mà chặn được hơn năm mươi vị Tiên Thiên?
Một đánh hai miễn cưỡng còn được.
Nhưng một đánh năm, cho dù có chín cái mạng cũng không đủ!
Nguyên soái Đại Hạ còn như thế, huống chi là những người khác?
“Hơn năm mươi vị Tiên Thiên, chúng ta toi rồi!"
“Hoàn toàn không thể chống cự được!
“Chúng ta mau chạy thôi, thân ở núi xanh không sợ không có củi đốt!"
Nguyên soái Đại Hạ lớn tiếng gào lên: “Không được chạy! Thân là quân nhân thà chết vinh còn hơn sống nhục!
Tất cả cầm binh khí lên cho lão phu, cho dù chúng ta có chết cũng phải chết ở nơi này!"
“Cho nên Tiên Thiên ra ngoài, tất cả cường giả ra ngoài, chặn bọn chúng lại cho lão phu!” Cường giả của Đại Hạ cũng xông ra ngoài, mang theo trái tim thấy chết không sờn lao ra!
Thế nhưng, ngay khi bọn họ chạm trán cường giả Tiên Thiên của liên minh, quả thật là như trứng chọi đá, hoàn toàn không thể ngăn cản được!
Mới qua một lúc mà các cường giả Đại Hạ đã chết hầu như không còn ai.
Trên tường thành nằm la liệt thi thể, chết không nhắm mắt, mùi máu tanh nồng nặc phả vào mũi.
Đây hoàn toàn là một trận đồ sát!
Một trận đồ sát không hề trì hoãn!
Nguyên soái Đại Hạ sợ đến mức mặt mày trắng bệch: “Xong rồi! Thật sự xong rồi!"
Hắn ta đã sớm đoán ra được trận này sẽ thua nhưng không hề nghĩ lại thua nhanh như thế, thua triệt để như vậy.
Hắn ta quay đầu nhìn ra phía sau một cách khó khăn, liếc mắt trông sơn hà tráng lệ của Đại Hạ, sau đó giơ thanh đạo trong tay lên, giết về phía năm mươi vị Tiên Thiên. “Lão phu tuyệt đối sẽ không đầu hàng! Các chiến sĩ Đại Hạ hãy chết cùng lão phu!"
Vị nguyên soái Đại Hạ này hết sức đánh trả nhưng sức lực yếu ớt của một người khó mà làm nên chuyện, đến cuối cùng vẫn chết dưới sự vây công của năm mươi Tiên Thiên, thi thể bị đánh đến không còn nguyên vẹn. Lâm Bắc Phàm nghiêm túc kính nể: “Tuy mọi người tự trung thành với chủ của mình nhưng tinh thần thấy chết không sờn và tấm lòng yên nước của vị lão tướng quân này khiến bản vương vô cùng khâm phục, đây là một vị anh hùng, nhất định phải an táng long trọng!"
“Rõ, nguyên soái!"
Tiếp đó, năm mươi vị Tiên Thiên này nhảy lên lầu thành tiếp tục đồ sát, làm như chốn không người.
Ầm một tiếng, cổng thành mở ra.
Lâm Bắc Phàm giơ tay hô lớn: “Cổng thành đã mở, toàn quân theo ta giết vào Đại Hạ!"
“Rõ, nguyên soái!"
Dưới sự dẫn dầu của Lâm Bắc Phàm, quân liên minh chậm rãi tiến vào trong Đại Hạ.
Trận chiến này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, khiến toàn thế giới đều kinh hãi.
“Cổng thành Đại Hạ bị phá rồi, mới một ngày đã không thủ được nữa!"
“Thật ra cũng vô cùng bình thường thôi! Đại Hạ chỉ có năm mươi vạn binh và khoảng mười vị Tiên Thiên, nhưng quân liên minh lại sở hữu binh lực hai trăm năm mươi vạn người, hơn năm mươi vị Tiên Thiên, cộng thêm quân thần Lâm Bắc Phàm chỉ huy tác chiến, thành Đại Hạ bị phá cũng là chuyện sớm muộn thôi!"
“Bây giờ liên minh đã đánh vào nội địa Đại Hạ, không còn bức thành che chở, quân liên minh có thể một đường tiến quân thần tốc, đánh đến dãy núi Bạch Hổ, toàn bộ vùng cực Đông đều rơi vào tay giặc!"
“Nếu Đại Hạ không hợp được sức phản kháng thì lần này toi đời!"
“Bây giờ Đại Hạ loạn như thế, mạnh ai nấy làm, ta thấy toi chắc rồi!"