Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Vậy nên thần cho rằng giữ lại thế tử sẽ khiến chúng ta lâm vào nhiều khó khăn hơn, chúng ta vẫn nên thả thế tử càng sớm càng tốt thì hơn!”
Nghe Lâm Bắc Phàm nói xong, suy nghĩ của nữ đếcũng nghiêng về phía hắn nhiều hơn.
Có điều nàng vân muốn nghe nhiều ý kiến hơn nữa rồi tổng hợp tất cả các ý kiến lại.
“Các ái khanh còn có ý kiến gì không?”
“Bệ hạ!” Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đứng ra, nói với Lâm Bắc Phàm: “Lâm ti nghiệp nói rất có lý! Thê’ nhưng cứthá thế tử một cách dễ dàng như thế thì há chẳng phải sẽ bị mọi người chê cười hay sao, bọn họ sẽ cho rằng triều đình ta e sợ trước Ký Bắc vương!”
“Hơn nữa, dù chúng ta thả thế tử ra thì những kẻ lòng lang dạ sói vần không bỏ qua cơ hội này mà thi nhau ám sát thế tử, sau đó bọn chúng sẽ hắt nước bẩn lên người chúng ta, khiến mâu thuần giữa chúng ta với Ký Bắc vương trở nên gay gắt hơn!”
“Ngoài ra tình hình hiện giờ đang vô cùng nguy hiếm, bời vì không có người của chúng ta canh giữ thì đối phương sẽ còn hành động trắng trợn hơn! Bên cạnh thế tử thiếu người bảo vệ, gần như có thể nói là thập tử nhất sinh cho nên cuối cùng tình hình vân sẽ không có gì thay đổi cả!”
“Còn việc thế tử là người như thế nào, liệu có biết chuyện của Ký Bẳc vương hay không thì chúng ta nào biết được? Nhỡ đâu thế tử cố ý giả vờ để lừa chúng ta thì sao?”
“Ký Bắc vương có đến mấy người con trai, có chết một người cũng chẳng phải chuyện gì to tát! Thế nhưng người mà Ký Bắc vương phong làm thế tử ắt phái được hẳn ta coi trọng! Thế tử ở trong tay chúng ta thì Ký Bắc vương mới phải kiêng kị!”
“Vậy nên bản quan luôn cho rằng chúng ta nên giữ lại thế tử ắt sẽ có lợi hơn!”
Nữ đế gật đầu: “Cao ái khanh nói cũng có lý! Vậy còn ái khanh nào có ý kiến khác không, mau nói ra cho trầm nghe!”
“Thần thấy Lâm ti nghiệp nói rất đúng, thả thế tử ra sẽ tốt hơn!”
“Bản quan cho rằng giữ thế tử lại mới là tốt nhất!”
Các quan bắt đầu cãi nhau.
Lúc này, Lâm Bẳc Phàm đứng ra khỏi hàng, hắn cắt ngang những lời cãi cọ của các quan, mỉm cười nói: “Khời bẩm bệ hạ, vi thần vẫn giữ vững ý kiến của mình, cho râng nên thả thế tử ra! Thế nhưng thả người cũng phái biết cách thả!”
“Chỉ cần thả đúng cách thì triều đình ta không những tránh được nguy hiểm và tổn thất mà còn có thể áp chế Ký Bắc vương thông qua việc này, khiến Ký Bắc vương phải chịu tổn thấy nặng nề! Cơ hội này ngàn năm mới có một, bệ hạ đừng bỏ lỡ!”
Nữ đế nghe vậy, hai mắt chợt sáng lên: “Ái khanh, mau nói cách của ngươi ra đi!”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Bệ hạ, đầu tiên chúng ta hãy lấy danh nghĩa là người bảo vệ sự an toàn cho thế tử để thông báo cho Ký Bẳc vương, báo hắn ta phái người tới đón thế tử về! Nếu giữa đường thế tử xảy ra chuyện vậy là do bọn họ không bảo vệ chu toàn chứ không thể trách triều đình ta được!”
Nữ đế vừa cười vừa gật đầu: “Nói hay lắm!”
“Thứ hai, chúng ta hãy tiễn thế tử một cách thật long trọng, một là để thế hiện hoàng ân mênh mòng, hai là đế toàn thiên hạ biết chuyện thế tử đang ở kinh thành và đang chuẩn bị trở về Ký Bắc!”
“Ái khanh, tại sao phái làm vậy?” Nữ đế thắc mắc.
“Bệ hạ, bởi vì có rất nhiều người muốn giết thế tử, mà hiện giờ chính là cơ hội tốt nhất!”
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười tự tin, hắn nói: “Ví dụ như mấy vị huynh đệ ruột của thế tử, người nào cũng là một kẻ lòng lang dạ sói. Bọn họ chỉ ước thế tử chết đi, thế tử không chết thì cơ hội nào đến lượt bọn họ! Còn cá các phiên vương khác, những kẻ có dã tâm trong giang hồ và những kẻ luôn nhìn chằm chằm vào hoàng triều, bọn họ chỉ mong thế tử chết đế nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu!”
Hai mắt nữ đế sáng lên: “Trầm hiểu rồi, ngươi đang mượn đao giết người!”
“Bệ hạ thánh minh!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay, cười nói: “Cứ làm thế thì toàn thiên hạ đều biết được thế tử sắp rời khỏi kinh thành, sau đó các thế lực
chắc chắn sẽ phái cao thủ đi ám sát thế tử! Còn Ký Bắc vương sẽ không thể không điều động binh mã và cao thủ đến để bảo vệ con trai mình!”
“Một mình Ký Bắc vương phải đối mặt với việc các thế lực khắp mọi nơi đuổi giết nên chắc chắn sẽ phải chịu tổn thất cực lớn về binh tướng!”
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười đắc ý: “Cuối cùng, ai thắng ai thua cũng chẳng liên quan đến triều đình ta! Triều đình ta có thể tránh khỏi mọi tổn thất, hơn nữa còn có thể nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi một cách vô tư bình yên”
“Bệ hạ, kế này có được không ạ?”
Văn võ bá quan trong triều nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt kinh ngạc, một kế sách tuyệt diệu như thế mà hắn cũng nghĩ ra được!
Hắn kéo người khắp thiên hạ vào trong, mượn lực cùa mọi người để giết Ký Bắc vương!
Vừa không ánh hưởng đến mình, vừa khiến Ký Bắc vương phải chịu tổn thất!
Quá âm hiểm!
Quá độc ác!
Sau này nhất định phải tránh xa tên âm hiểm này ra để đề phòng hắn âm thầm tính kê’ mình!
“Hay lắm, kế này hay lắm!” Nữ đế vồ tay cười lớn: “Trẫm thực sự không ngờ còn có cách hay đến vậy! Vào thời khắc quan trọng, Lâm ái khanh chưa từng khiến trẫm thất vọng!”
“Đa tạ bệ hạ đã khen, vi thần không dám nhận!” Lâm Bắc Phàm cười.
“Các ái khanh còn ý kiến gì nữa không?”
Các quan nhìn nhau rồi cùng đồng thanh lên tiếng: “Chúng thần không có ý kiến gì!”
“Được! Vậy thì cứ làm theo kế này!”
Nữ đế lớn giọng nói: “Ngoài ra các ái khanh không được tiết lộ chuyện này ra ngoài! Người nào vi phạm sẽ giết không tha!”
“Chúng thần không dám!” Chúng quan e sơ.