Không lâu sau, một lão giả đầu tóc bạc phơ tới, nói với giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: “Bệ hạ, đây là chuyện thứ ba rồi! Sau khi hoàn thành chuyện này, ân tình giữa chúng ta coi như chấm hết!"
“Được, tiền bối nói đúng lắm!” Hoàng đế Đại Hạ thấy không nỡ.
Ban đầu hắn ta còn định giữ món ân tình này để đến lúc quan trọng mới dùng. Song hiện giờ hắn ta không thể không sử dụng nó.
“Được, bệ hạ muốn bản tọa làm việc gì?” Lão giả hỏi.
Hai mắt hoàng đế Đại Viêm ánh lên vẻ hung tàn: “Tiền bối, trẫm muốn nhờ ngươi..."
Nhận nhiệm vụ xong, lão giả bèn thong dong rời đi và tiến về phía Đại Võ.
Lúc này bên trong kinh thành Đại Võ, mọi người đang treo đèn treo ruy băng, ca hát nhảy múa để chào mừng đại hôn của nữ đế Lâm phủ cũng náo nhiệt vô cùng, bởi lẽ bạn của Lâm Bắc Phàm đều tới.
Đao thánh Âu Dương Bá Đao khiêng thanh đao lớn trên vai, bật cười ha ha và bước tới: “Lão đệ à, đúng là không ngờ lại có một ngày ngươi đón nữ đế vào cửa, đây là nữ nhân có quyền có thế nhất thiên hạ đấy! Ngươi được lắm, đúng là khiến huynh đệ chúng ta nở mày nở mặt! Ha ha..."
“Đúng vậy!"
Kiếm thánh vuốt chòm râu, híp mắt cười: “Lúc ta nhận được thư mời đại hôn ta còn không dám tin cơ! Mãi đến khi ra ngoài nghe được mọi người bàn tán thì ta mới dám chắc, sau đó thì chạy cả đêm tới đây để uống rượu mừng của ngươi! Lão đệ, hâm mộ hâm mộ!"
Dạ Lai Hương chắp tay, cười nói: “Chúc mừng! Chúc ngươi và nữ đế đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử!"
Mọi người liên tục chúc mừng, Lâm Bắc Phàm cười cực kì vui vẻ, hắn chắp tay nói: “Đa tạ các vị! Có điều còn mấy ngày nữa mới tới đại hôn, các vị cứ tạm thời ở tại Lâm phủ để ta chiêu đãi!"
“Có rượu không?” Đao thánh hỏi.
Lâm Bắc Phàm bật cười: “Đương nhiên là có rồi, muốn uống bao nhiêu cũng được!"
Kiếm tiên lớn giọng nói: “Được! Đêm nay chúng ta vừa uống vừa nói chuyện, không say không về!"
“Mời mọi người!"
Lúc này, binh mã phía Nam của Đại Võ đã công lược thành công những thành trì dọc đường, cuối cùng thu phục được đất Vân Nam của Đại Viêm.
Thế nhưng đúng lúc ấy, bọn họ lại cãi nhau vì một số chuyện.
“Cuối cùng cũng đánh được Vân Nam, các vị tướng quân đều vất vả rồi, chúng ta ở đây nghỉ ngơi thôi! Phần báo cáo tình hình trận chiến này sẽ do bản tướng trở về bẩm báo với bệ hạ và nguyên soái. “Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà ngươi có thể trở về uống rượu mừng còn bọn ta thì phải ở lại đây?"
“Dựa vào việc lão phu chính là chủ tướng, lão phu có thể ra lệnh cho các ngươi, hiểu chưa? Đây là quân lệnh, không được làm trái!"
"Ngươi là chủ tướng, đáng lẽ ra ngươi phải ở đây mới đúng chứ, để bọn ta trở về!"
“Không được, lão phu đã mong ngóng chén rượu mừng này cả nửa năm trời rồi, bắt buộc phải về uống một ly!"
Mọi người cãi nhau um sùm lên, không ai chịu nhường ai.
Ngày thường mọi người là chiến hữu, có thể giúp đỡ đối phương chắn đao. Thế nhưng hiện giờ vì muốn trở về uống chén rượu mừng mà bọn họ làm đến mức thần cản giết thần, phật cản giết phật, ngươi dám ngăn ta thì ta sẽ cho ngươi một đao.
Cuối cùng, mọi người quyết định rút thăm, ai rút được thăm thì người đó sẽ được trở về.
Tướng lĩnh rút được thăm vui mừng hớn hở nhảy lên ngựa, chạy về ngay trong đêm.
Bằng không hắn ta sợ không kịp hôm đại hôn mất. Đúng lúc đó, một đội quân hộ giá hào hoa tiến vào kinh thành.
Một giọng nói cao vút vang lên: “Tử Nguyệt nữ đế của Tà Nguyệt giá đáo!"
Cả kinh thành xôn xao hẳn lên.
“Hay lắm, nữ đế của Tà Nguyệt vương triều tới rồi!"
“Nghe nói Tử Nguyệt nữ đế là một mỹ nữ, không hề thua kém bệ hạ của chúng ta đâu.
“Chuyện đó còn cần phải nói hả? Nghe đâu khoảnh khắc Tử Nguyệt nữ đế tháo mạng che mặt xuống là ngươi sẽ phải chết ngất trước đệ nhất mĩ nhân của Tà Nguyệt!"
“Hai vị nữ đế đụng mặt nhau rồi!"
“Cơ hội ngàn năm có một, chúng ta mau đi xem thôi!"