"Chuyện này..." Người đàn ông có nước da sẫm màu á khẩu, không trả lời được.
Hắn ta lại làm loạn một lần nữa: "Vương gia của bọn ta là người anh minh thần võ, thương yêu người dân, tuyệt đối không giống như lời ngươi nói!"
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt mà gật đầu: "Được thôi, nếu ngươi đã nói Giang Nam vương anh minh thần võ, thương yêu dân chúng, thì tại sao hiện giờ hàng trăm hàng vạn người dân Giang Nam đang phải trôi dạt khắp nơi, mà hắn ta lại không chịu mở kho phát thóc?"
Người đàn ông có nước da sẫm màu đáp: "Vì Giang Nam vương không có lương thực!"
"Vậy hắn ta nuôi đại quân sáu mươi vạn người kiểu gì hả?"
"Chuyện này..."
Lâm Bắc Phàm chớp mắt: "Nhìn từ một góc độ khác, chẳng phải tức là hắn ta thà bỏ mặc hàng trăm hàng vạn người dân của mình chết đói, cũng không muốn đội quân riêng của hắn ta phải tổn thất dù chỉ một người hay sao! Có phải hắn ta có ý định này hay không?"
"Ta... con mẹ nó, ngươi có thể đừng nói nữa được không hả?" Người đàn ông có nước da sẫm màu thẹn quá hóa giận.
Càng nói, danh tiếng của vương gia nhà hắn ta càng xấu đi! Đến lúc quay về hắn ta biết báo cáo với vương gia như thế nào đây?
"Cho nên, chuyện đã rõ ràng rồi!"
Lâm Bắc Phàm quay mặt về phía các nạn dân, cao giọng mà nói: "Giang Nam vương đã bỏ mặc mọi người rồi! Mấy năm nay, thuế và lương thực mọi người nộp lên đã bị Giang Nam vương dùng để nuôi đội quân riêng của hắn ta cả! Nhưng đến lúc mọi người cần tới, đến một hạt gạo mà hắn ta cũng không chịu đem ra! Lại còn trục xuất mọi người ra khỏi khu vực Giang Nam, trơ mắt nhìn mọi người chết đói!"
"Sự áp bức và bóc lột mà mọi người phải chịu đựng suốt mấy năm nay, tất cả cũng đều do Giang Nam vương gây ra, không liên quan đến triều đình ta, càng không liên quan gì đến bệ hạ cả! Cho nên, từ trước tới giờ, mọi người đã hận sai người rồi!"
"Vậy mà lúc quan trọng, bệ hạ và triều đình ta lại không để bụng hiềm khích trước đây, mở kho phát thóc, cứu tế mọi người!"
"Ai tốt ai xấu, ai cao ai thấp, vừa nhìn là biết!"
"Hoàng ân bao la như thế, chẳng lẽ mọi người không nên cảm ơn ân đức của người hay sao?"
"Đây là cách mà mọi người đối xử với ân nhân của mình đấy ư?"
Các nạn dân đều quỳ xuống, trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn, nước mắt lưng tròng.
"Ta sai rồi! Từ trước tới nay, ta đã trách lầm người tốt rồi!"
"Bệ hạ, thảo dân sai rồi!"
"Bệ hạ, xin bệ hạ hãy tha thứ cho ta!"
Chỉ có người đàn ông có nước da sẫm màu kia và một vài kẻ vẫn đứng đó, trông có vẻ rất sững sờ.
Lâm Bắc Phàm chỉ vào người đàn ông có nước da sẫm màu kia: "Bắt bọn họ lại cho ta, không cần giữ mạng!"
"Vâng, đại nhân!"
Các cao thủ của triều đình đồng loạt xuất hiện.
Người đàn ông có nước da sẫm màu cầm đầu mấy kẻ kia thấy chuyện đã bại lộ, đành hừ một tiếng, nhảy lên cao mười mét rồi chạy trốn.
Đến bây giờ, các nạn dân mới biết rằng mình đã bị người ta lợi dụng. Có võ công tốt như thế, tuyệt đối không phải là nạn dân!
Có võ công giỏi thế kia, thì cứ vào trong rừng săn thú cũng có thể no bụng rồi, sao lại cần triều đình cứu tế cơ chứ?
Bọn chúng trà trộn trong nhóm nạn dân, rõ ràng là có ý đồ khác! Vì vậy, trong lòng mọi người lại càng hổ thẹn.
Cuối cùng, vì số ít không địch nổi số nhiều, người đàn ông có nước da sẫm màu và mấy kẻ khác bị bắt về.
Lâm Bắc Phàm phất tay: "Cái đám dùng lời nói dối để mê hoặc quần chúng này, cứ trực tiếp giết chết!"
"Vâng, đại nhân!"
Vài tiếng răng rắc vang lên, đầu của đám người kia rơi xuống đất.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm để các nạn nhân được nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày mai, hắn sẽ tiếp tục khởi hành quay về kinh thành.
Tối hôm ấy, tri phủ Hoa Châu mở tiệc chiêu đãi Lâm Bắc Phàm trong phủ nha. Lúc trời tối, mọi người đều đã đi ngủ, Lâm Bắc Phàm lặng lẽ rời khỏi phòng, vèo một cái bay lên bầu trời.