“Lâm đại nhân, chúng ta rất có thành ý đấy chứ!”
Vương đại nhân kiềm chế cơn giận và nói.
“Thành ý?”
Lâm Bắc Phàm cười một cách lạnh lùng: “Chút xíu thế này cho ăn mày người ta còn chẳng thèm, các ngươi cũng xứng nói thành ý với bản quan ư? Cút về Đại Hạ của các ngươi đi, đổi một người biết đàm phán tới nói chuyện với bản quan!”
Vương đại nhân đứng bật dậy, chỉ vào Lâm Bắc Phàm, lửa giận cháy hừng hực: “Lâm đại nhân, ngươi cố tình gây chuyện đúng không?”
“Ta cứ thích gây chuyện đấy thì làm sao, có bản lĩnh thì các ngươi đánh ta đi, có phái tám mươi vạn quân đến đánh ta cũng được! Hay là ta tuyên bố cuộc đàm phán của chúng ta kết thúc, chúng ta đánh thêm một trận nữa, đánh xong lại đàm phán nhé?”
Lâm Bắc Phàm lại đập bàn, nói một cách kiêu căng vô cùng.
Tiểu quận chúa và Dạ Lai Hương giật mình.
Sao lại đập bàn tiếp vậy?
Đừng có mà khoa trương như vậy nữa, bé thực sự sợ lắm rồi đấy!
Vương đại nhân sợ đến mức sắp sửa phát bệnh tim!
Hắn ta chỉ tay vào Lâm Bắc Phàm, mặt vừa đỏ vừa dữ tợn: “Ngươi ngươi ngươi… thô bỉ!”
Lâm Bắc Phàm hừ một tiếng, hắn cười lạnh lùng: “Mặt mũi như vậy bản quan đã nhìn thấu từ lâu! Rốt cuộc là ai phát động chiến tranh trước? Giờ thua trận, bỏ ra chút xíu tiền đã muốn chuộc người…”
“Rầm”
Lâm Bắc Phàm lại đập bàn, quát: “Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?”
“Ngươi ngươi ngươi…”
Các đại biểu bên Đại Hạ tức đến mức mặt đỏ gay.
“Xem ra các ngươi đang phẫn nộ! Tâm trạng của bản quan không tốt, ngày mai lại đàm phán tiếp! Ngày mai các ngươi mà không có thành ý thực sự thì về sau khỏi phải đàm phán nữa, bản quan lười không muốn hầu các ngươi!”
Lâm Bắc Phàm nói xong bèn phất tay áo rời đi.
Tiểu quận chúa và Dạ Lai Hương đi theo sau hắn.
Chỉ còn lại đoàn đại biểu Đại Hạ vừa tức vừa xấu hổ.
Trên đường trở về, tiểu quận chúa nghiêng đầu hỏi: “Lâm Bắc Phàm, mới nãy lúc đàm phán ngươi hơi bị kiêu căng quá rồi đó?”
Lâm Bắc Phàm cười: “Phải nói là khí thế chứ!”
Dạ Lai Hương lấy làm lạ: “Không phải ngươi nói phải giữ gìn sức mạnh của đất nước à?”
Lâm Bắc Phàm lại cười: “Phải thật mà! Thế nhưng các tướng sĩ vào sinh ra tử giành chiến thắng, chúng ta mà không có khí thế thì có lỗi với họ lắm! Thế nên ta bắt buộc phải làm vậy, phải thật khí thế!”
Hai người tiểu quận chúa và Dạ Lai Hương bừng tỉnh và gật đầu…
Sau khi mấy người Lâm Bắc Phàm rời đi, đoàn đại biểu Đại Hạ ai cũng tức tối, lòng đầy căm phẫn.
“Cái tên Lâm Bắc Phàm này đúng là chẳng ra gì, hắn hoàn toàn không để chúng ta vào mắt!”
“Hắn cố ý gây khó dễ cho chúng ta! Ta lớn bằng ngần này mà chưa gặp ai vênh váo như hắn!”
“Cứ bẩm báo thẳng lên nữ đế Đại Võ đi, để nàng đổi người khác đến đàm phán!”
“Với hắn thì thực sự chẳng có gì để nói cả, không đàm phán được đâu!”
…
Lúc bấy giờ, Vương đại nhân lại thở dài một hơi: “Các vị đại nhân đừng nôn nóng! Hiện giờ chúng ta là bên bị yếu thế, chúng ta còn có thể làm được gì? Vì điện hạ, vì Đại Hạ, chúng ta tạm thời nhẫn nhịn, đừng làm lỡ đại sự!”
Mọi người thở dài một cách bất lực: “Vương đại nhân nói chí phải!”
Ngày hôm sau, cuộc đàm phán tiếp tục.
Từ lúc ngồi xuống là Lâm Bắc Phàm chẳng nói gì cả, hắn đang đợi thành ý của đối phương.
Vương đại nhân đại diện cho Đại Hạ, hắn ta uống một ngụm trà cho đỡ căng thẳng rồi nói với vẻ mặt nặng nề: “Lâm đại nhân, tối qua sau khi trở về, chúng ta đã suy nghĩ, không biết phải đưa ra điều kiện gì mới có thể khiến ngươi hài lòng, thế nên ngươi nói ra luôn đi!”
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu: “Vậy cũng được, cuối cùng ta cũng thấy được chút thành ý của các ngươi!”
“Cuộc đàm phán này của chúng ta chủ yếu liên quan đến hai việc!”
Lâm Bắc Phàm giơ hai ngón tay lên: “Một là vấn đề chuộc lại sáu mươi vạn binh mã của Đại Hạ, hai là vấn đề chuộc lại thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung, trước tiên chúng ta sẽ nói về binh mã của Đại Hạ!”
“Mời Lâm đại nhân nói, bản quan xin lắng nghe!”
Vương đại nhân ngồi ngay ngắn. Lâm Bắc Phàm hỏi: “Bản quan hỏi ngươi, bình thường binh sĩ của các ngươi một năm được hưởng bao nhiêu quân lương?”
Vương đại nhân đáp: “Khoảng mười lượng bạc!”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Phải đi lính mấy năm?”
Vương đại nhân trả lời: “Bắt đầu đi lính từ năm mười tám tuổi, thông thường sẽ phải phục vụ trong quân đội hai năm! Sau khi kết thúc thì chuyển sang làm công tác dự bị, bình thường sẽ làm nông, nhưng nếu có chiến tranh thì bắt buộc phải trở về tiếp tục làm lính!”
Lâm Bắc Phàm hỏi tiếp: “Những binh sĩ đã xuất ngũ ở Đại Hạ các ngươi bình thường có thể sống đến bao nhiêu tuổi?”
Vương đại nhân đáp lời: “Do thân thể cường tráng, khỏe mạnh nên binh sĩ sau khi xuất ngũ trung bình có thể sống đến khoảng năm mươi tuổi!”
Hai người cứ thế một người hỏi, một người trả lời.
Dần dần, Vương đại nhân thấy khó hiểu: “Lâm đại nhân, ngươi hỏi những điều này làm gì? Có liên quan gì đến cuộc đàm phán của chúng ta à?”
“Sở dĩ bản quan hỏi tường tận như vậy là để tính toán giá trị của các binh sĩ Đại Hạ, có vậy mới dễ ra giá. Hiện giờ bản quan đã tính ra rồi!”