Triều đình là bên phòng thủ ở bờ sông nên chỉ bắn tên và ném đá trên bờ là được. Nhiệm vụ đơn giản, mức độ nguy hiểm cũng thấp.
Quân Giang Nam là bên qua sông, vừa phải qua sông vừa phải tránh tên của triều đình nên cực kì nguy hiểm.
Nước sông gần như bị máu của quân Giang Nam nhuộm đỏ. Giang Nam vương thấy vậy bèn than không ổn, tổn thất quá lớn.
Binh mã của hắn ta còn chưa qua được sông Tùng mà đã chết mất một nửa. Giang Nam vương giơ trường đao trong tay lên, hét lớn: “Để các võ giả qua sông trước, cao thủ Tiên Thiên dẫn đường, những võ giả khác theo sau, mở một lối đi cho bản vương!”
“Vâng thưa vương gia!” Mọi người đồng thanh đáp.
Sau đó các võ giả tiến lên trước, thi triển khinh công để băng qua sông.
Trong đó lợi hại nhất là các cường giả Tiên Thiên, bọn họ qua bờ bên kia một cách dễ dàng và bắt đầu giết binh mã của triều đình.
Lâm Bắc Phàm phất tay một cách bình tĩnh: “Binh đánh binh, tướng đánh tướng, ngăn bọn họ lại cho ta!”
“Vâng thưa Lâm đại nhân!”
Cường giả Tiên Thiên của triều đình bắt đầu xuất trận.
Theo ý của Lâm Bắc Phàm, kẻ mạnh sẽ đấu với kẻ mạnh, kẻ yếu sẽ đấu với kẻ yếu, cố hết sức ngăn chặn.
Hai bên đối đầu tại sông Tùng tạo thành một trận đại chiến.
“Keng.”
“Coong.”
Đao kiếm giao nhau, chân khí hoành hành!
Binh mã hai bên lần lượt lùi lại ba mươi trượng, để lại một khoảng đất trống rộng lớn.
Cuối cùng do quá nguy hiểm nên các võ giả không thể không lùi lại, chỉ để các cao thủ Tiên Thiên tiếp tục tranh đấu trên sông Tùng.
Lâm Bắc Phàm khẽ cười, hắn nhìn Dạ Lai Hương: “Tiếp theo nhờ vào ngươi đấy,”
Dạ Lai Hương vừa phe phẩy quạt vừa kiêu ngạo nói: “Cứ để ta!”
Hắn ta gấp quạt lại rồi đổi thành một thanh đao nhỏ trông có vẻ bình thường, bắt đầu tấn công về phía sông Tùng.
Lão giả bảo vệ bên cạnh Giang Nam vương bỗng mở mắt, sau đó bay vụt đến sông Tùng và ngăn Dạ Lai Hương lại, khí thế mạnh mẽ vô cùng.
Dạ Lai Hương kinh ngạc: “Tông Sư cơ à!”
Giang Nam vương cười ha ha: “Dạ Lai Hương, bản vương đã biết ngươi từ lâu rồi, sao có thể không đề phòng ngươi chứ?”
Vị lão giả này đúng thật là Tông Sư, do nợ ân tình Giang Nam vương nên được hắn ta mời đến trợ giúp.
Chỉ thấy cường giả Tông Sư bình thản nói: “Dạ Lai Hương, bản tọa có quen biết sư phụ của ngươi! Nể mặt sư phụ ngươi, ngươi lui xuống đi, bản tọa sẽ không động đến ngươi!”
Dạ Lai Hương vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: “Bảo ta lui xuống á? Nhỡ đâu ngươi giết bách tính bên ta thì sao?”
Vị cường giả Tông Sư kia kiêu ngạo nói: “Yên tâm, bản tọa cũng là người sống cần mặt mũi! Trừ phi xuất hiện cường giả cùng cấp bậc hoặc có người uy hiếp đến Giang Nam vương điện hạ không thì bản tọa sẽ không ra tay!”
“Được! Nói lời giữ lời!” Dạ Lai Hương bèn quay về.
Hắn ta bất lực báo cáo với Lâm Bắc Phàm: “Đối phương là Tông Sư, đã thế còn quen biết sư phụ ta, ta không thể ra tay!”
“Ta hiểu được!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Sau khi khuyên Dạ Lai Hương lui xuống, vị Tông Sư kia lại quay về canh chừng bên người Giang Nam vương, trông hắn ta như một pho tượng.
Cứ thế, hai bên chỉ để các Tiên Thiên đại chiến trên sông.
Trận chiến này diễn ra trong một ngày, hai bên không làm gì được đối phương, cuối cùng đánh trống thu binh, nổi lửa thổi cơm.
Thế nhưng do bên Lâm Bắc Phàm có nhiều dân hơn, được họ nấu cho nên cơm canh đã xong xuôi từ lâu.
Vừa mới thu binh xong, hương thơm của cơm trắng lan tỏa, không chỉ toàn quân ngửi thấy mà bên bờ bên kia cũng ngửi thấy, khiến các binh sĩ của Giang Nam đói meo.
“Mùi cơm thơm quá!”
“Lâu lắm rồi chưa được ăn cơm thơm như vậy, muốn ăn quá!”
“Hoài niệm thật đấy!”
Phải biết rằng Lâm Bắc Phàm phụng chỉ tới đây đánh trận. Sao hắn có thể ngược đãi binh lính của mình được chứ?
Thế nên gạo mà hắn mang tới là chuyển từ kho lương thực của triều đình, là loại gạo tốt nhất của triều đình.
Còn quân Giang Nam thì sao, do trận lũ lụt năm đó cộng thêm một mồi lửa của Lâm Bắc Phàm khiến nửa năm nay bọn họ đã chẳng được ăn một bữa cơm tử tế, không bị đói bụng đã là tốt lắm rồi.
Dù hiện giờ có lương thực để ăn nhưng đều là gạo cũ Đại Viêm không cần đến nữa, sao so được với gạo mới của Lâm Bắc Phàm?
Lúc này, lại có hương thơm truyền đến, quân Giang Nam ngưỡng mộ đến mức mắt muốn long ra ngoài.
“Đây là mùi thịt! Bọn họ có thịt ăn kìa!”
“Hành quân đánh trận mà vẫn có thịt để ăn ư?”
“Sao đãi ngộ cho binh lính của triều đình lại tốt như vậy?”
Phải biết rằng ra ngoài đánh trận, lương thực hậu cần là một vấn đề vô cùng lớn và luôn tiêu tốn rất nhiều sức người sức của, thế nên có lương thực để ăn đã là tốt lắm rồi.
Thế nhưng đối phương còn có thịt để ăn, đúng là quá xa xỉ!
Song lúc bấy giờ, lại có thêm hương thơm truyền đến. Quân Giang Nam hâm mộ đến mức đỏ cả mắt.
“Rượu! Bọn họ có cả rượu uống nữa!”
“Ra ngoài đánh trận mà cũng có rượu để uống sao?”
“Đây là đãi ngộ tuyệt vời gì thế?”
“Ghen tị quá!”