Nhắc tới thảm kịch ngày hôm nay, Dạ Lai Hương lại còn khóc ra hai hàng nước mắt nóng hổi, đấm ngực mà gào lên, chỉ hận không thể chết thay bọn họ.
Lưu tướng quân dần dần đồng cảm với hắn ta, không ngờ Lý tướng quân lại là kiểu người giàu tình cảm đến thế! Chỉ là đồng liêu bình thường mà hắn ta cũng dành tình cảm sâu sắc nhất cho bọn họ!
Người như vậy, đáng để kết thâm giao!
Vì vậy, Lưu tướng quân ngồi nhích lên một chút, khuyên nhủ: "Lý tướng quân, người đã chết đi cũng chẳng thể nào sống lại được, ngươi nghĩ thoáng một chút..."
Đúng lúc đó, đột nhiên Dạ Lai Hương vùng lên!
Hắn ta một đao đâm thẳng vào trái tim Lưu tướng quân, tạo thành một cái hốc đẫm máu!
"Ngươi, ngươi..." Lưu tướng quân hoảng hốt ra mặt.
Dạ Lai Hương lại vung đao lên, cắt cổ Lưu tướng quân. Lưu tướng quân cứ thế mà chết!
Khoảnh khắc Lưu tướng quân nhắm mắt lại, hắn ta vẫn không thể hiểu nổi tại sao Lý tướng quân lại muốn giết hắn ta.
Dạ Lai Hương lập tức đỡ Lưu tướng quân lên giường, đắp chăn bông lên, ngụy trang thành người đang ngủ say. Sau đó hắn ta đổ rượu ra xung quanh, dùng mùi rượu để át mùi máu tanh.
Sau khi xuống tay thành công, hắn ta lại ép ra một giọt nước mắt rồi ra khỏi lều vải, quay sang nói với hai tên lính mới gác lều: "Vừa rồi Lưu tướng quân uống hơi nhiều rượu, thấy đau đầu nên đã ngủ rồi, các ngươi đừng quấy rầy hắn ta!"
"Vâng, Lý tướng quân!" Hai tên lính mới đáp.
Sau khi Dạ Lai Hương đi rồi, bọn chúng len lén vén vải che lên, thấy cấp trên của mình đang ngủ thật, mùi rượu nồng nặc xông lên mũi làm người ta cảm thấy buồn nôn.
"Có vẻ tướng quân ngủ thiếp đi thật, không phải Lưu tướng quân được ca tụng là nghìn chén không say sao, sao lại say ngây ngất thế này nhỉ?"
"Thế thì còn phải xem tướng quân có muốn say hay không! Nói không chừng để lừa Lý tướng quân nên hắn ta mới giả vờ say đấy?"
"Ngươi nói cũng phải! Thôi vậy, đừng xía mũi vào nữa, làm cho tốt công việc của mình là được rồi." Nói rồi, cả hai tiếp tục canh gác mà không hề hay biết rằng, người mà bọn họ bảo vệ đã lạnh ngắt rồi.
Sau đó, Dạ Lai Hương tiếp tục dùng cách này để giết chết một cao thủ Tiên Thiên nữa, trong lòng sảng khoái muốn điên lên.
"Đại cát đại lợi, đã giết được hai mươi hai tên Tiên Thiên rồi! Từ nay về sau, nhất định Dạ Lai Hương ta đây sẽ danh chấn thiên hạ! Ha ha!"
"Nhưng bọn chúng sẽ nhanh chóng phát hiện ra chuyện này thôi, phải rút lui mới được!"
Dạ Lai Hương nhìn thanh đao trên tay mình, tự nhủ: "Tranh thủ giết thêm một tên nữa rồi phóng hỏa đốt lương thảo, đốt được bao nhiêu hay bấy nhiêu!"
Vì vậy, hắn ta lấy thêm một vò rượu, cả người phảng phất hơi men mà đi tới căn lều tiếp theo. Hắn ta không hề hay biết rằng có một người khác đang lén lút đi theo phía sau hắn ta.
"Trình độ ám sát của tên Dạ Lai Hương này thật không tệ, không làm đạo tặc mà chuyển sang làm sát thủ cũng rất có tiền đồ đấy! Nếu ngươi đã muốn danh chấn thiên hạ, ta sẽ giúp ngươi một tay!"
Trên tay người này cũng có một thanh đao giống với thanh đao của Dạ Lai Hương, gấp rút bay ra bên ngoài, khi quay lại còn vương mùi máu.
Sau đó, Dạ Lai Hương lại tiếp tục dùng thủ đoạn cũ để giết chết một cao thủ Tiên Thiên nữa. Đúng lúc này, tiếng ồn ào náo động từ bên ngoài vọng tới.
"Lưu tướng quân chết rồi!"
"Vương tướng quân cũng gặp chuyện rồi!"
"Kẻ địch tấn công!"
Dạ Lai Hương biến sắc: "Xem ra chuyện đã lộ rồi, phóng hỏa rồi rút lui thôi!"
Hắn ta vội vàng xông ra bên ngoài, nhắm thẳng đến chỗ kho lúa, sau khi phóng một cây đuốc thì chạy trốn.
"Đánh trận xong rồi, thu quân về ngủ thôi! Khà khà!"
Người âm thầm đi theo hắn ta thấy vậy thì hơi cạn lời: "Chút lửa ấy thì làm sao mà đủ đốt cho được, ta đành giúp ngươi một tay vậy!"
Hắn phất tay, ngọn lửa cực lớn lan ra khắp nơi, sau đó lại vung tay một cái, cơn gió lớn từ trên trời thổi tới.
Chỉ một lát sau, ánh lửa đã bốc lên ngút trời!
"Lương thực cháy rồi, mau cứu hỏa đi!"
"Mọi người mau tới cứu hỏa đi, lương thực sắp bị thiêu rụi cả rồi!"
"Mau cứu hỏa đi!"
Thái tử Đại hạ, Hạ Thiên Khung bị tình hình ở bên ngoài đánh thức. Hắn ta ra khỏi lều của mình, nhìn thấy ánh lửa nghi ngút thì trong lòng chùng xuống: "Chuyện gì thế này, sao lại cháy hả?"
Thị vệ báo cáo: "Bẩm báo điện hạ, có thích khách lẻn vào trong quân doanh, phóng hỏa đốt quân lương!"
Hạ Thiên Khung nổi giận: "Các ngươi để kẻ khác phóng hỏa đốt lương thảo đấy à? Triệu tướng quân phụ trách kho lúa đang ở đâu, hắn ta chết dẫm ở chỗ nào rồi?"
Không lâu sau, một tên lính hoảng loạn chạy tới báo cáo: "Khởi bẩm bệ hạ, Triệu tướng quân phụ trách kho lúa đã chết rồi, hắn ta bị người khác giết chết ngay trong lều!"
"Cái gì?" Sắc mặt Hạ Thiên Khung tối tăm hẳn đi. Lại có một cao thủ Tiên Thiên chết nữa sao?
Hôm nay hắn ta gặp phải vận xui gì thế này, sao lại chết nhiều cao thủ Tiên Thiên như thế cơ chứ?
"Rốt cuộc là kẻ nào giết chết Triệu tướng quân hả?" Hạ Thiên Khung hét lên.
"Khởi bẩm điện hạ, hiện giờ vẫn chưa rõ! Nhưng rất có khả năng chính là tên thích khách đốt kho lương!"
"Mẹ kiếp!"
Hạ Thiên Khung nghiến răng nghiến lợi, nhìn ánh lửa ngùn ngụt kia mà lớn giọng hỏi: "Triệu tướng quân chết rồi, không phải vẫn còn Vương tướng quân đó sao? Hắn ta cũng có trách nhiệm trông coi lương thảo cơ mà, giờ hắn ta đang ở đâu thế hả?"