Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn đứng dậy và đi tới chỗ bách quan trong triều. Nữ đế lấy làm lạ hỏi: “Ái khanh, ngươi đang…”

“Bệ hạ, Đường trạng nguyên đánh cờ chậm quá nên thần không chịu được! Thần xin về ăn chút đồ đã!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

Mọi người sững sờ, mặc dù đấu văn với nhau không có quy định không được đi lại, không được ăn uống, song đây là lần đầu tiên mọi người trông thấy có người làm như vậy, nhất là lúc đang đánh cờ vây, chẳng lẽ hắn không sợ phân tâm sao?

Lâm Bắc Phàm chẳng buồn quan tâm mọi người nghĩ thế nào, chỉ cần không vi phạm quy tắc thì chẳng ai làm gì được hắn.

Khi Lâm Bắc Phàm quay trở lại, trong tay hắn ôm một đống hoa quả, một chút điểm tâm, còn có một ấm trà lạnh, có thể nói là “thắng lợi trở về”.

Đường Dung vừa mới hạ cờ xong, hắn ta ngỡ ngàng: “Lâm tế tửu, ngươi đang…”

Lâm Bắc Phàm trách: “Chẳng phải do ngươi hay sao? Đi có nước cờ thôi mà cứ lề mà lề mề, làm ta đói meo cả bụng nên ta mới đi ăn chút gì đó! Đường trạng nguyên, ngươi có muốn ăn không?”

“Không cần đâu, Lâm tế tửu cứ tự nhiên!”

Đường Dung cười thầm trong lòng, đây chính là một chiêu ngoài bàn cờ, thông qua việc mời ăn để khiến hắn ta phân tâm, hắn ta mới không bị ảnh hưởng nhé!

Thế là Đường Dung lại tiếp tục vùi đầu nghiêm túc chơi cờ.

Lâm Bắc Phàm thì bắt đầu hưởng thụ, hắn ăn điểm tâm, uống trà, trông vô cùng thư thái.

Ăn no xong, hắn lại lật cuốn sách trong tay ra chậm rãi đọc. Song đồng thời, hắn cũng không quên hạ cờ!

Tốc độ vẫn nhanh như cũ!

Nữ đế các bách quan văn võ trong triều trông thấy cảnh tượng này bèn lắc đầu cảm thán. Kiêu ngạo quá rồi!

Người khác tập trung đánh cờ, còn hắn lại vừa đánh vừa làm việc riêng, hắn không coi người ta ra gì đúng không?

Như thế há chẳng phải quá coi thường đối thủ, mọi người nhìn mà chỉ muốn đập cho Lâm Bắc Phàm một trận! Trông sắc mặt đại biểu bên Đại Viêm cũng chẳng tốt là bao!

“Điện hạ bớt giận, có lẽ hành động này của Lâm tế tửu là để quấy nhiễu Đường trạng nguyên! Phải biết rằng bình thường người ta đã không thể đánh thắng Đường trạng nguyên rồi, thế nên Lâm tế tửu mới ra chiêu này, chúng ta không thể mắc lừa hắn!”

“Nói phải đấy! Cơ mà hắn hơi bị coi thường định lực của Đường Dung rồi, bản cung thấy kiểu gì thì Lâm Bắc Phàm cũng thua!”

“Điện hạ nói chí phải!”

Tuy nhiên cùng lúc ấy, bàn cờ càng lúc càng “chật chội”, quân cờ xuất hiện càng lúc càng nhiều, độ khó cũng càng lúc càng tăng lên!

Trán Đường Dung đổ đầy mồ hôi.

Hắn ta nâng cờ trong do dự, mỗi một nước đi đều phải suy trước tính sau, cực kì khó khăn.

Ván cờ này là một trong những ván cờ khó nhất trong lịch sử chơi cờ của hắn ta, hắn ta cảm giác như đã gặp được kì phùng địch thủ của mình!

Hắn ta khó khăn như vậy mà trông Lâm Bắc Phàm chẳng thay đổi gì? Đường Dung không nhịn được mà ngẩng đầu, hắn ta lập tức kinh ngạc.

Bởi lẽ hắn ta nhận ra, Lâm Bắc Phàm hoàn toàn không để tâm đến ván cờ này.

Chỉ thấy một tay hắn đang cầm một cuốn tiểu thuyết và tập trung đọc. Một tay khác không cầm cờ mà lại bưng tách trà, chậm rãi thưởng thức.

Trông hắn thư thái biết bao, ngày thường hắn cũng ung dung như vậy.

Khoảnh khắc ấy, Đường Dung cảm giác hắn ta như muốn nổ tung!

Tại sao hắn ta đánh cờ khó khăn như thế mà trông Lâm Bắc Phàm lại thong thả đến vậy, hắn còn chẳng xem ván cờ này là gì?

Ánh mắt Đường Dung trở nên u ám.

Lâm Bắc Phàm khựng người, hắn phát hiện Đường trạng nguyên đang nhìn chằm chằm mình, bèn hỏi: “Ngươi đánh xong rồi hả? Ngươi đánh xong thì đến lượt ta!”

Đường Dung lập tức xua tay: “Vẫn chưa… ngươi đợi một lúc nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
23 Tháng một, 2024 14:34
mình là dịch giả bộ này ạ,bạn nào cần đọc dịch full thì liên hệ zalo: 0704730588,hoặc fb(.)com/Damphuocmanh.Tất cả đều chính chủ ạ . Mình gửi full file đọc off cho ạ , tổng 900 chương end ạ,hãy ủng hộ dịch giả chân chính ạ,mọi nơi khác đều là lừa đảo ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK