Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm dẫn đại quân ở lại Bạch Tượng làm một số việc.
Đầu tiên hắn thu thập lại những vật quý mà Bạch Tượng quốc vương tìm được rồi trả lại hết cho người dân. Chỉ hành động này thôi đã tạo ấn tượng tốt cho biết bao người dân.
Thứ hai, hắn tiêu diệt hết những thế lực quý tộc còn tồn tại ở Bạch Tượng. Làm vậy để gạt bỏ những trở ngại trên con đường thâm nhập Bạch Tượng của Đại Võ.
Thứ ba, hắn tính toán lại vật tư và tài vật của Bạch Tượng, quy hoạch lại ruộng đất rồi cho tổ chức sản xuất, để Bạch Tượng nhanh chóng phục hồi lại.
Những hành động như vậy khiến người dân Bạch Tượng càng bảo vệ Đại Võ hơn.
“Để Đại Võ tới quản lí chúng ta đúng là lựa chọn chính xác mà!"
“Về sau có thể sống một cuộc sống tươi đẹp rồi!"
“Nghĩ thôi đã ta đã cười đến mức không ngủ được!"
Mà lúc này, tin tức Đại Võ chinh phục được Bạch Tượng nhanh chóng được lan truyền đi khắp thiên hạ, khiến mọi người ngạc nhiên không thôi!
“Mấy ngày thôi mà Đại Võ đã đánh bại được Bạch Tượng rồi sao?"
“Mở rộng lãnh thổ từ lúc nào lại trở thành một chuyện dễ dàng như vậy?"
“Nghe đâu lần này lại là nguyên soái Lâm Bắc Phàm dẫn binh, không tổn thất binh mã, chưa tới một ngày đã chiến thắng Bạch Tượng"
“Đúng là đáng chết mà, nước chúng ta thì đang đấu đá nội bộ ngươi sống ta chết, còn Đại Võ lại phát triển, mở rộng bờ cõi!"
“Đại Võ càng ngày càng mạnh hơn rồi, chúng ta phải làm sao đây?"
Các quốc gia đang cảm thấy ở bên cạnh Đại Võ là một chuyện cực nguy hiểm.
Bọn họ bắt đầu ra sức kháng nghị, nói Đại Võ đang thực hiện chiến tranh xâm lược, đó là chiến tranh phi nghĩa, bọn họ đòi Đại Võ phải trả lại Bạch Tượng.
Trong đó, kẻ phản đối kịch liệt nhất chính là vương triều Đại Nguyệt và vương triều Đại Viêm. Bởi lẽ Bạch Tượng chính là nút giao giữa ba nước.
Thế lực của Đại Võ đang dần bành trước, điều này mang tới uy hiếp vô cùng lớn cho bọn họ.
Hai nước này bèn tiến hành kháng nghị, tuy nhiên Đại Võ chẳng thèm để ý đến bọn họ, coi bọn họ như không khí.
Bọn họ muốn xuất binh để uy hiếp Đại Võ nhưng lại nhận ra trong nước mình đang binh hoang mã loạn, bất ổn đến mức bọn họ còn chẳng nghĩ ra cách mà giải quyết, như thế thì làm sao giải quyết được Đại Võ? Cuối cùng, bọn họ chỉ đành trơ mắt nhìn Đại Võ sát nhập Bạch Tượng vào bản đồ của mình...
Sau đó Lâm Bắc Phàm vẫn ở lại Bạch Tượng, xử lý vấn đề còn sót lại của nước Bạch Tượng, thật sự có quá nhiều vấn đề, may mắn là dân chúng của Bạch Tượng khá hiểu biết, tương đối phối hợp, cho nên rất nhiều chuyện đã dần dần được khơi thông, trở nên ngăn nắp trật tự.
Tử Nguyệt công chúa biết Lâm Bắc Phàm đã tới liền dành thời gian qua đây.
Ánh mắt nàng có chút u oán, ghen tuông nói: "Quân sư, ngươi đã giúp nữ nhân kia đánh hạ hai vùng lãnh thổ, lúc nào đó cũng giúp bản cung đi? Bản cung một mình ở Đại Nguyệt cũng rất vất vả!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu cười nói: "Công chúa điện hạ, ta giúp ngươi còn không ít sao? Phải biết rằng, ta đã bất chấp nguy hiểm có thể bị chém đầu mà giúp ngươi bày mưu tính kế hơn hai năm! Hơn nữa, nếu như đánh hạ Đại Nguyệt, không biết phần lãnh thổ này sẽ lớn hơn Bạch Tượng bao nhiêu lần, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"
"Cũng đúng!" Tử Nguyệt công chúa cảm thấy vui vẻ.
Hai năm qua, quân sư thực sự đã bất chấp nguy hiểm sẽ bị chém đầu mà thay nàng bày mưu tính kế, hơn nữa nếu thật sự đánh hạ Đại Nguyệt, phần lãnh thổ này rộng hơn Bạch Tượng và Đa La cộng lại rất nhiều, vả lại cũng giàu có hơn nhiều!
Chỉ dựa vào cái này thì nàng đã vượt xa nữ nhân kia rồi!
"Xem ra, trong lòng quân sư vẫn có bản cung!"
Công chúa Tử Nguyệt dựa qua, hai tay ôm eo Lâm Bắc Phàm, đầu tựa vào lồng ngực hắn, hơi thở nhẹ nhàng nói: "Quân sư, khi nào tới Đại Nguyệt với bản cung? Chỉ cần ngươi đến, kho báu Tà Nguyệt của chúng ta cùng với bản cung... đều là của ngươi!"
Lâm Bắc Phàm tức giận đến phát run, nữ nhân này lại thế nữa rồi! Không biết ta không thể chịu đựng được nhất chính là sự cám dỗ sao?
“Công chúa điện hạ, việc này không vội, chờ khi nào chúng ta đánh hạ được Đại Nguyệt rồi nói sau!"
"Được rồi, chờ bản cung đánh hạ Đại Nguyệt, đăng cơ làm hoàng đế, quân sư ngươi nhất định phải đi tới Tà Nguyệt, làm thân vương của bản cung!"