"Đừng để quân sĩ hy sinh vô ích!" Hạ Thiên Khung cao giọng mà quát: "Hắc Hổ, Cự Lang, Tử Mặc, Giảo Hồ..."
Hắn ta gọi liên tục hai mươi cái tên.
Hai mươi vị cao thủ Tiên Thiên lập tức đứng dậy, cung kính mà nói: "Có mạt tướng!"
Hạ Thiên Khung chỉ về phía Hổ Lao Quan, quát lớn: "Các ngươi trực tiếp tấn công vào Hổ Lao Quan, mở cửa thành, dẫn quân ta vào thành!"
"Vâng, điện hạ!" Mọi người đáp lời rồi thi triển khinh công, nhanh chóng xông về phía Hổ Lao Quan.
Vị tướng quân đứng bên cạnh hắn ta sửng sốt: "Điện hạ, thế này..."
Hạ Thiên Khung mỉm cười: "Lần này bản cung đích thân ra trận, nhất định phải chiến thắng! Không thể phung phí thời gian ở chỗ này thêm nữa, càng không được hy sinh nhân mã một cách vô ích, cho nên phải đánh một trận cho xong, phân rõ thắng thua trong một trận chiến!"
Hạ Thiên Khung giương cao cây thương có buộc tua rua đỏ, hét lớn: "Hôm nay phải đại phá Hổ Lao Quan, tấn công vào Đại Võ!"
"Đại phá Hổ Lao Quan, tấn công vào Đại Võ!"
"Đại phá Hổ Lao Quan, tấn công vào Đại Võ!"
Các binh sĩ đồng thanh hô lớn, sĩ khí bừng bừng.
Trên tường thành ở phía Đại Võ, thấy hai mươi vị cao thủ Tiên Thiên tấn công về phía này như chốn không người, sắc mặt Triệu tướng quân trắng bệch: "Hai mươi cao thủ Tiên Thiên, làm sao mà chúng ta đối phó nổi cơ chứ? Chúng ta tiêu rồi!"
"Triệu tướng quân, trong quân ta có bao nhiêu vị cao thủ Tiên Thiên?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
"Tính cả bản tướng quân thì cũng chỉ có tổng cộng tám người mà thôi! Chênh lệch quá nhiều, không thể làm gì khác được đâu!" Sắc mặt Triệu tướng quân rất khó coi.
"Thật ra thì vẫn có cách đấy!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
"Cách gì chứ?" Triệu tướng quân quay phắt đầu lại, ánh mắt toát ra tia hy vọng.
Lâm Bắc Phàm quay đầu lại nhìn về phía Dạ Lai Hương đang phe phẩy cây quạt giấy, trông thản nhiên như không.
Trong lòng Dạ Lai Hương dâng lên dự cảm chẳng lành: "Ngươi nhìn ta như thế làm gì hả, có phải ngươi muốn ta ra tay không? Ta nói cho ngươi biết, ta chỉ bảo vệ một mình ngươi thôi, những chuyện khác chắc chắn ta sẽ không làm đâu!"
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ sâu xa mà hỏi: "Dạ Lai Hương, ngươi là Ngự Miêu có trách nhiệm bảo vệ cho người dân Đại Võ cơ mà! Ngươi cứ nghĩ lại mà xem, nếu bọn chúng tấn công vào Đại Võ, xông tới sát kinh thành mà tàn sát người dân thì liệu ngươi có xứng đáng với sự mong mỏi tha thiết mà người dân dành cho ngươi hay không? Ngươi nhẫn tâm nhìn bọn chúng tàn sát người dân Đại Võ hay sao?"
Dạ Lai Hương động lòng trắc ẩn, nếu cửa thành bị phá, Đại Võ bị diệt, người dân bị giết, thì hắn ta sẽ phải quay về con đường cũ.
Không còn là Ngự Miêu được mọi người nhớ mãi không quên nữa, mà là đạo tặc Dạ Lai Hương bị người ta chửi rủa.
Mặc dù cũng chẳng tổn thất gì, nhưng trong lòng hắn ta lại cảm thấy thật trống trải, cứ như thể đánh mất thứ gì vậy.
Vì vậy, cuối cùng thì hắn ta cũng nhượng bộ: "Nhưng cho dù ngươi bảo ta ra tay thì ta cũng chỉ có thể đối phó với ba, bốn người cùng một lúc mà thôi! Bọn họ có những hai mươi cao thủ Tiên Thiên, chúng ta vốn chẳng thể đối phó nổi!"
"Có thể chứ, ta giúp ngươi!" Lâm Bắc Phàm nói.
Dạ Lai Hương bối rối: "Ngươi định giúp ta như thế nào đây hả?"
Lâm Bắc Phàm rút một thanh đao nhỏ ra ném cho hắn ta: "Nhận lấy này!"
Dạ Lai Hương giật mình, vội vàng cầm lấy thanh đao nhỏ một cách thật thận trọng, thốt lên: "Ngươi đừng có ném nó lung tung như thế chứ, thứ này có thể lấy mạng người khác đấy!"
Thanh đao nhỏ trông rất tầm thường này chính là thanh đao nhỏ chứa đựng ý chí võ đạo cấp bậc Đại Tông Sư mà Lâm Bắc Phàm dùng để khắc chế Dạ Lai Hương.
"Yên tâm đi, thứ này không dễ gây chuyện như thế đâu!" Lâm Bắc Phàm cười nói: "Thanh đao này chứa đựng ý chí của Đại Tông Sư, rất cứng rắn, không gì có thể đánh gãy nó được, có thể coi là thần binh lợi khí đấy. Có nó hỗ trợ, hẳn là không có vấn đề gì chứ?"
"Đúng là không có vấn đề gì!" Dạ Lai Hương cầm thanh đao kia, thích thú đến nỗi không muốn rời tay.
Với thanh đao này, hắn ta có thể tạm thời phát huy thực lực của một Tông Sư, thế thì chẳng phải gặp thần giết thần, gặp ma giết ma hay sao?
Mới chỉ suy nghĩ một chút thôi mà đã kích động như vậy rồi!
"Triệu tướng quân, bản quan định làm như thế này!" Lâm Bắc Phàm nhìn về phía Triệu tướng quân.
"Mời Lâm đại nhân nói, lão phu xin rửa tai lắng nghe!"
Lâm Bắc Phàm tằng hắng một tiếng rồi nói: "Triệu tướng quân, ngươi và bảy vị cao thủ Tiên Thiên còn lại tạm thời ngăn cản hai mươi cao thủ của quân địch, sau đó Dạ Lai Hương sẽ âm thầm đánh lén bọn chúng. Dạ Lai Hương có khinh công nhanh nhẹn, thực lực lại cao cường, hắn ta dùng lợi khí để âm thầm đánh lén, chỉ cần đánh ít mà hiệu quả cũng cao!"
"Hắn ta có ổn không vậy?" Triệu tướng quân nhìn Dạ Lai Hương bằng ánh mắt ngờ vực.
"Là đàn ông sao có thể hỏi câu có ổn không cơ chứ?" Dạ Lai Hương ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực, hắn ta cầm thanh đao nhỏ trên tay: "Yên tâm đi, cứ giao cho bản công tử!"
Triệu tướng quân không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, đành phải làm theo lời Lâm Bắc Phàm.
"Giết!"
Tám cao thủ Tiên Thiên của Đại Võ lập tức xông ra.
Phía xa, trong trận doanh của Đại Hạ, thái tử của Đại Hạ, Hạ Thiên Khung cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ kiêu ngạo mà nói: "Chỉ dựa vào tám tên Tiên Thiên, mà đã nghĩ đến chuyện ngăn cản được cao thủ của bản cung rồi sao, đúng là không biết tự lượng sức mình!"