Nàng là Bạch Quan Âm, Lâm Bắc Phàm đã cảm nhận được từ lúc mới tới. Chỉ là đang bận rộn đột phá, không rảnh quan tâm.
Lúc này, sương trắng trên mặt Bạch Quan Âm đã không ngăn được tầm mắt của Lâm Bắc Phàm. Hắn đã nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng và tuyệt mĩ trong đó.
Nàng đẹp một cách rất đặc biệt!
Không khoan thai cao quý, khuynh quốc khuynh thành giống như nữ đế, không xinh đẹp thanh cao, tiểu thư khuê các như Lý Sư Sư, không có tư thế oai hùng hiên ngang, mang vẻ đẹp của nữ anh hùng như Mạc Như Sương, không kiều diễm mê hoặc giống như Tử Nguyệt nữ đế, không xinh đẹp ngây thơ đáng yêu giống như tiểu quận chúa...
Vẻ đẹp của nàng nhiều thêm một phần tiên ý!
Giống như tiên tử ở Quảng Hàn Cung, tiên ý dạt dào, không thể với tới!
Lúc này, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp này lại mang theo một ý cười, vui mừng nói: "Lâm Bắc Phàm, chúc mừng ngươi đã đột phá trở thành Đại Tông Sư tối cao! Ta biết sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ tu luyện tới cảnh giới này! Chỉ là khiến ta thật không ngờ ngày hôm nay tới nhanh như vậy!" Lâm Bắc Phàm cười cười bay ra: "Bạch Quan Âm, đa tạ vừa rồi đã hộ đạo!"
Bạch Quan Âm lắc đầu: "Không cần cảm ơn! Ngay cả khi không có ta, ngươi cũng sẽ đắc đạo! Chỉ là lời của ngươi làm cho ta vô cùng khó hiểu! Bởi vì ta cảm thấy hình như trên người ngươi có đạo của vài người! Những đạo này không giống nhau, nhưng lại bị ngươi dung hợp cùng một chỗ, hóa thành đạo của ngươi! Trông thực sự có chút kỳ quái!"
Lâm Bắc Phàm cười thầm, hắn dung hợp nhiều tiêu bản nhân vật như vậy, không phải đã dung nhập toàn bộ đạo của bọn họ vào hay sao?
"Mỗi người đều có tạo hóa của riêng mình!" Hắn giải thích như vậy.
"Vậy cũng đúng, tạo hóa khác nhau, đạo cũng sẽ khác nhau!"
Bạch Quan Âm nhìn Lâm Bắc Phàm trước mắt, trong đôi mắt xinh đẹp nảy ra ý muốn khiêu chiến: "Chúng ta đánh một trận, thế nào?"
Là một võ giả đỉnh cấp đụng phải cao thủ đồng cấp, nếu như không đánh một trận sẽ làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối.
"Vô cùng sẵn lòng!" Hai mắt Lâm Bắc Phàm nóng rực như lửa.
Đối thủ hiếm có, hắn cũng muốn chiến đấu.
Muốn nhìn xem thực lực của mình hiện tại rốt cuộc đạt tới trình độ nào.
Càng muốn biết nữ tử trước mắt như thần như ma đã tu luyện tới cảnh giới nào.
"Nhưng mà chờ một chút, có một vị đạo hữu khác tới rồi!"
Hai người Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn một hướng Tây Bắc.
Nơi đó có một vị lão đầu tóc hoa râm, quần áo bình thường, một tay đang kẹp tẩu thuốc, cười tủm tỉm đạp gió đi đến.
Trong nháy mắt đã đến trước mặt hai người...
Vị lão giả thoạt nhìn bình thường, không có gì khác với lão nông dân bình thường, nhưng lại đứng sừng sững giữa không trung mà không hề dựa vào gì hết, dưới khí thế của hai vị Đại Tông Sư tối cao, vậy mà vẫn hút tẩu thuốc một cách bình tĩnh và tự nhiên, có thể nhìn ra được sự bất phàm của hắn ta.
Hắn ta nhìn Bạch Quan Âm trước, nói với vẻ ngạc nhiên: “Bạch nha đầu, mấy năm không gặp mà thực lực của ngươi lại lên rồi! Năm đó chúng ta đánh nhau bảy ngày bảy đêm, sau đó bại bởi một chiêu hiểm của ngươi, nhưng bây giờ xem ra chỉ sợ chưa cần đến một nghìn hiệp, lão phu đã bại trong tay ngươi rồi! Lợi hại, ha ha!"
Hắn ta lớn tiếng cười, vô cùng hào sảng rộng lượng, dường như không đặt thắng và thua trong lòng. Bạch Quan Âm hơi cúi đầu, nói với vẻ kính trọng: “Chào tiền bối!"
Đối phương vừa cười vừa phất tay: “Bạch nha đầu, đừng gọi ta là tiền bối, con đường võ đạo người nào đạt thành tựu trước thì đứng trước! Ngươi đi phía trước ta, nên là ta gọi ngươi là tiền bối mới đúng, ha ha!"
"Không dám nhận, tiền bối khách sáo rồi!” Bạch Quan Âm nói.
Lúc này, lão giả nhìn về phía Lâm Bắc Phàm bên cạnh nàng, càng kinh ngạc hơn: “Vị này... chính là đạo hữu vừa mới đột phá thành Đại Tông Sư tối cao, thoạt nhìn thật sự trẻ tuổi quá! Còn trẻ hơn Bạch nha đầu năm đó, cũng là yêu nghiệt! Thật đúng là giang sơn thế hệ nào cũng có nhân tài xuất hiện, ha ha..."
“Chào tiền bối!"
Lâm Bắc Phàm hành lễ của vãn bối: “Không biết tục danh của tiền bối là gì?"