Lão thần nhỏ giọng nói: “Điện hạ, ngươi quên rồi sao? Thật ra Lâm Bắc Phàm là người của Đại Viêm chúng ta! Chỉ cần chúng ta mua chuộc hắn, bảo hắn nhận thua thì chúng ta sẽ thắng!”
Tam hoàng tử kinh ngạc: “Gì cơ? Bảo ta đi mua chuộc hắn ư? Không được! Không thể được! Bản cung không chấp nhận!”
Ngày trước hắn ta xem thường Lâm Bắc Phàm, tự phụ ỷ vào mình tài cao và một đội ngũ hùng mạnh có thể đánh bại Đại Võ nên đã bị đối phương vả mặt, thua một cách thảm hại vô cùng!
Hiện giờ còn yêu cầu hắn ta phải đi mua chuộc đối phương! Hắn ta đường đường là một hoàng tử đấy!
Hắn ta còn là một trạng nguyên, sao hắn ta có thể làm những chuyện này!
Thật nhục nhã biết bao!
“Điện hạ hãy suy nghĩ, chúng ta không thể thua!”
Lão thần trịnh trọng nói: “Đây không chỉ là cuộc chiến danh dự, nó còn liên quan đến việc điện hạ tranh giành ngôi vị hoàng đế nữa! Nếu chuyện này hỏng bét thì chắc chắn bệ hạ và dân chúng sẽ thất vọng, hoàng vị sẽ cách điện hạ càng xa! Chẳng lẽ điện hạ chỉ muốn làm một vương gia thôi ư? Dù điện hạ có muốn thì huynh đệ của điện hạ cũng sẽ không đồng ý!”
Tam hoàng tử thấy dao động, mặt hắn ta lộ vẻ do dự.
Sở dĩ hắn ta cố gắng học hành đến vậy, cố gắng thể hiện bản thân là bởi ngồi vị hoàng đế kia!
Nếu một chuyện đơn giản thế này mà hắn ta cũng không làm được thì chắc chắn phụ hoàng sẽ thất vọng về hắn ta!
Các huynh đệ cũng sẽ mượn cơ hội bỏ đá xuống giếng!
Cứ thế, ngôi vị hoàng đế sẽ cách xa hắn ta, đây là chuyện hắn ta không thể chấp nhận được! So với ngôi vị hoàng đế thì những thứ như thể diện có là gì?
Tam hoàng tử nghiến răng nói: “Vương đại nhân nói đúng lắm, cứ làm theo lời ngươi nói đi!”
Buổi tối hôm đó, có một thư mời với kí hiệu đặc thù được gửi tới Lâm phủ. Lâm Bắc Phàm mở ra xem, hắn bật cười: “Giờ mới nhớ ra ta hả?”
Thư mời này đến từ Đại Viêm, mặc dù không đề tên nhưng tám phần là của tam hoàng tử Đại Viêm.
Chắc chắn là hôm nay thua đến mức sốt ruột nên hắn ta mới không thể không liên lạc với hắn.
“Muốn tham chút tiền cũng chẳng dễ dàng gì, không khiến các ngươi “nôn” ra thì các ngươi cũng không biết đường mang tiền đến cho ta!”
Lâm Bắc Phàm cất thư mời đi rồi vui vẻ ra ngoài.
Hắn tới một tòa tửu lâu rồi bước vào căn phòng khá bí mật, trông thấy người gửi thư mời cho mình, quả nhiên là Viêm Tinh Hà, tam hoàng tử đến từ Đại Viêm.
“Hóa ra là tam hoàng tử điện hạ!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay hành lễ rồi mỉm cười.
“Lâm tế tửu, ngưỡng mộ đã lâu! Từ lâu ta đã nghe danh ngươi học rộng biết nhiều, tài năng xuất chúng, biểu hiện hôm nay của ngươi càng khiến bản cung phải nhìn bằng con mắt khác, xem thế là đủ rồi nên hôm nay đặc biệt mời ngươi tới tề tựu một chút!”
Tam hoàng tử mỉm cười.
“Đa tạ điện hạ đã khen, ta không dám nhận! Không biết điện hạ tìm ta có chuyện gì?”
Lâm Bắc Phàm hỏi.
“Chuyện này… chúng ta cứ uống rượu, ăn cơm trước đã, xong rồi hẵng nói!”
“Cũng được!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Ăn chút đồ ăn, uống chút rượu, Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Tam hoàng tử điện hạ, ngươi tìm ta là có chuyện gì? Mời ngươi nói thẳng, ngày mai còn phải tiếp tục thi đấu nên ta không thể ở lại quá lâu, phải về nghỉ ngơi chuẩn bị nữa!”
“Chuyện này… ờm… khụ khụ…”
Sắc mặt tam hoàng tử lộ vẻ mất tự nhiên, hắn ta ấp a ấp úng mãi.
Dẫu sao thì hắn ta vẫn cần thể diện, bảo hắn ta nói ra mấy chuyện này thì đúng là làm khó hắn ta quá.