“Bệ hạ và thừa tướng, chúc hai người trăm năm hòa hợp!"
“Bệ hạ, điện hạ, chúc hai người mãi mãi hạnh phúc, mau chóng sinh long tử long tôn cho chúng ta!"
“Bệ hạ và điện hạ, tương lai của Đại Võ trông cậy cả vào hai người đấy!"
Lâm Bắc Phàm và nữ đế ngồi trên xe loan, vừa nắm tay vừa vẫy tay cảm ơn người dân bên ngoài xe và nhận lời chúc phúc của bọn họ.
“Bệ hạ nhìn kìa, dân chúng khắp thiên hạ đều tới xem đại hôn của bệ hạ, bệ hạ là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thiên hạ này!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Nụ cười trên gương mặt nữ đế càng tươi hơn, nàng liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm: “Chẳng lẽ ngươi không phải sao?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Ta không phải!"
Nữ đế nhướn mày, nàng trừng mắt với hắn: “Mới nãy ngươi nói gì, nói lại lần nữa coi"
Lâm Bắc Phàm run như cầy sấy: “Bệ hạ hiểu nhầm rồi, ta không phải nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ mà là nam nhân hạnh phúc nhất thiên hạ, không được nhầm lẫn giới tính đâu"
Lúc này sắc mặt nữ đế mới hòa hoãn hơn, nàng lại liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm: “Đến lúc nào rồi mà ngươi còn nghịch ngợm vậy hả!"
Bàn tay bên dưới của nàng len lén nhéo eo Lâm Bắc Phàm.
Đau quá, gương mặt hắn co rúm lại.
Nữ đế đắc ý vô cùng: “Đang đại hôn đấy, ngươi đừng có mà khóc, phải mỉm cười!"
“Bệ hạ nói phải, phải mỉm cười!” Lâm Bắc Phàm nhịn đau, hắn nở một nụ cười cực kì giả tạo.
“Hừ! Xem sau này ngươi còn dám hay không!” Cuối cùng nữ đế cũng buông tay.
Hai người làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra và tiếp tục duy trì nụ cười, vẫy tay bày tỏ thành ý với người dân.
Từ hoàng cung tới Thiên Đàn cũng không quá xa.
Thế nhưng bọn họ đã mất gần một canh giờ mới tới được Thiên Đàn, sau đó tiến hành bái trời đất theo tục lệ. Bái trời đất xong, bọn họ bèn rời đến Thái Miếu để bái tế liệt tổ liệt tông Đại Võ.
Nữ đế đứng trước bài vị của tiên đế, hai mắt nàng ươn ướt: “Phụ hoàng, dưới sự nỗ lực của trẫm, Đại Võ đã được thống nhất, hơn nữa còn mở rộng lãnh thổ! Dân chúng Đại Võ được ăn no mặc ấm, an cư lạc nghiệp! Trẫm tin rằng trong tương lai Đại Võ sẽ càng ngày càng phát triển hơn, càng ngày càng phồn vinh hơn!"
"Hơn nữa trẫm còn tìm được phu quân của đời mình! Hắn tên là Lâm Bắc Phàm, là thừa tướng kiêm đại nguyên soái của Đại Võ, đồng thời cũng là Trung Dũng vương thế tập! Đại Võ chúng ta có thể vực dậy, thực hiện giấc mộng phục hưng là nhờ hắn đấy!"
“Phụ hoàng, ngươi có thể an nghỉ rồi, hôm khác trẫm lại tới thăm ngươi!"
Lâm Bắc Phàm nắm tay nữ đế, hắn nói: “Nhạc phụ đại nhân, ta nhất định sẽ đối xử tốt với bệ hạ, ngươi yên tâm đi!"
Hai người lại lạy một lần nữa rồi mới rời khỏi Thái Miếu, sau đó thì trở về hoàng cung.
Tiếp đó, hai người tiến hành nghi lễ phu thê giao bái trước sự chứng kiến của bách quan trong triều, của sứ thần các nước và toàn thể dân chúng.
Sau nghi lễ này là bọn họ sẽ trở thành phu thê chân chính.
“Bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm gọi.
“Hoàng phu!” Nữ đế sửa xưng hô, nàng ngại ngùng nói.
“Hoàn tất!” Lễ quan lớn giọng hô.
Những tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên, kèm theo đó là những tiếng hoan hô chúc mừng.
Lúc này, bách quan văn võ trong triều và sứ thần các nước bắt đầu màn tặng quà.
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu tặng một đôi bạch ngọc khắc long phụng, hắn ta lớn giọng nói: “Bệ hạ, điện hạ, đây là quà tân hôn vị thần tặng cho hai người! Chúc hai người cát tường tựa long phượng, trăm năm hòa hợp!"
Nữ đế khẽ gật đầu: “Ái khanh có tâm quá, trẫm rất thích món quà này!"
Tiếp đó là Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm, hắn tặng một cây táo làm bằng vàng.
“Chúc bệ hạ và điện hạ sớm sinh quý tử, nhiều con nhiều cháu!"
Nữ đế lại mỉm cười: “Không tồi, trẫm xin nhận món quà này!"