Nữ đế sững sờ: “Không biết phải nói như thế nào? Đương nhiên là có gì nói đó rồi!"
"Cũng chính bởi vì không có nên thần mới đau đầu đây!"
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lộ vẻ khổ sở: “Không giấu gì bệ hạ, cuộc sống trước đây của vị thần rất tẻ nhạt, một từ đẹp trai thôi là đã kể hết được cuộc sống của thần nên thần thực sự không biết nói gì cả!"
Nữ đế: “Khụ khụ."
Lâm Bắc Phàm thấy hơi hoảng: “Bệ hạ, bệ hạ làm sao thế, lại bị bệnh hả?"
Nữ đế trừng mắt với Lâm Bắc Phàm, nàng vừa tức vừa buồn cười: “Còn chẳng phải tại ngươi sao, làm gì có ai tự khen mình như ngươi chứ?"
Lâm Bắc Phàm thấy tủi thân vô cùng: “Cơ mà thần nói thật mà!"
“Trẫm nhận ra rồi, trước kia chắc chắn ngươi vừa nghịch ngợm vừa không biết mắc cỡ, ấy thế mà ngươi vẫn sống an nhàn được đến tận bây giờ, chứng tỏ ngươi sống rất suôn sẻ!” Nữ để chỉ vào Lâm Bắc Phàm, nàng vừa cười vừa nói.
Lâm Bắc Phàm cãi: “Bệ hạ, bệ hạ không thể nói như vậy được, thực ra cuộc sống trước đây của vị thần rất vất vả!"
“Chắc là người khác nhịn ngươi rất vất vả chứ gì?” Nữ đế bật cười.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Ánh mắt của hắn bỗng thoáng hiện vẻ oán trách, sao nữ đế lại trở nên bông đùa vậy nhỉ?
Mới tí đã vạch trần hắn rồi, đúng là chẳng thú vị chút nào!
Cười xong, nữ đế lại vui vẻ hỏi: “Ái khanh, chúng ta nói chuyện tương lai đi! Ngươi thấy tương lai của ngươi thế nào? Hay nói cách khác về sau ngươi muốn sống một cuộc sống như thế nào, có ước mơ gì hay không?"
Lâm Bắc Phàm chau mày: “Tương lai của thần..."
Hình như chuyện này hắn cũng không muốn nhắc đến.
Nữ đế lại được phen đau lòng.
Nàng biết rất rõ rằng vì đất nước, vì dân chúng, hắn đã làm ra rất nhiều hành vi “tham ô”, đắc tội với tất cả mọi người trong thiên hạ!
Những chuyện này mà để lộ ra ngoài thì đúng là trời đất chẳng dung tha! Thế nên hắn hoàn toàn không có tương lai gì cả!
Giọng điệu của nữ đế trở nên dịu dàng hơn, nàng nói: “Ái khanh, tương lai ngươi muốn sống một cuộc sống như thế nào? Ngươi đừng giấu, trẫm muốn nghe ngươi nói thật lòng!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Bệ hạ, thần không dám nói đâu!"
Nữ đế thấy khó hiểu: “Ngươi có nỗi khổ gì sao?"
“Đúng thật là thần có nỗi khổ!"
Khóe miệng Lâm Bắc Phàm lộ vẻ khổ sở: “Mong bệ hạ thứ tội cho thần, thần mới dám nói!"
Nữ đế lớn giọng nói: “Được! Trẫm sẽ thứ tội cho ngươi!"
“Bệ hạ!"
Lâm Bắc Phàm ngửa đầu, than thở: “Từ lúc vị thần vào triều làm quan đến nay thì đã được bệ hạ yêu thích, không ngừng được thăng quan tiến chức, vinh hoa phú quý hưởng không hết, thần luôn ghi nhớ trong lòng! Thế nhưng những thứ đó đều không phải thứ mà thần muốn!"
Nữ đế hỏi: “Ái khanh, thế ngươi muốn cái gì?"
Lâm Bắc Phàm nhìn nữ đế một cách dè dặt, hắn nói: “Thực ra ước mơ lớn nhất của vị thần là ngày nào cũng không phải đi làm, nhưng vẫn được hưởng bổng lộc! Thế nên thần mong bệ hạ hãy cho thần thêm nhiều ngày nghỉ, một tháng nghỉ hai mươi ngày, như vậy là thần hài lòng rồi!"
Nữ đế: “Khụ khụ."
Lâm Bắc Phàm lại hoảng sợ: “Bệ hạ, bệ hạ làm sao thế? Bệ hạ đừng làm thần sợ!"
“Có mà ngươi làm trẫm sợ thì có!"
Nữ đế bực bội nói: “Làm thừa tướng kiêm đại nguyên soái của triều đình mà một tháng ngươi đòi nghỉ tận hai mươi ngày, thế thì ai đứng ra phụ trách công việc của đất nước đây? Trẫm cho ngươi thăng đến chức này rồi là để ngươi san sẻ giúp trẫm, ấy vậy mà ngươi lại muốn nghỉ làm? Ngươi nghĩ đẹp quá nhỉ!"
Lâm Bắc Phàm cảm thấy tủi thân vô cùng: “Bệ hạ, là bệ hạ bảo vi thần nói thật mà..."
"Ngươi có thể nói, nhưng trẫm không đồng ý!” Nữ đế nói một cách quả quyết. “Ò!” Lâm Bắc Phàm cúi đầu.