"Lương thực cứu nạn thiên tai của triều đình đến rồi đó sao?"
"Tốt quá rồi, cuối cùng thì cũng có cái để bỏ vào bụng rồi!"
"Suýt nữa thì ta còn tưởng là mình không chờ nổi nữa rồi ấy chứ!"
Các nạn dân mừng rỡ hoan hô.
Cứ như thế, tất cả mọi người đều mỏi mắt mà chờ mong.
Từng giây từng phút trôi qua.
Bình thường, đối với mọi người mà nói, một canh giờ trôi qua rất nhanh thôi, nhưng hiện giờ có vẻ như thời gian trôi qua rất chậm.
Mỗi giây mỗi phút đều là sự giày vò, khiến người ta rất khó chịu.
Kết quả không phụ người có lòng, trong lúc đang sốt ruột chờ đợi, cuối cùng thì mọi người cũng nhìn thấy một hạm đội với quy mô lớn đang hùng dũng tiến về phía mình từ đầu sông bên kia, dường như phủ kín cả con sông.
Mặc dù quy mô rất lớn, nhưng tốc độ của hạm đội này lại rất nhanh.
Đến cả quân đội hộ tống đi theo trên bờ cũng phải thúc ngựa mà chạy mới có thể đuổi kịp hạm đội ấy.
Cẩm Y Vệ lớn giọng hét lên, giọng nói của hắn ta vang vọng khắp nơi: "Đây chính là tàu vận chuyển lương thực của triều đình ta! Trên tàu chở theo rất nhiều lương thực, đủ để cứu tế hàng trăm hàng vạn nạn dân!"
Các nạn dân lại càng mừng rỡ hơn.
"Cuối cùng thì lương thực cũng đến rồi! Ha ha!"
"Con tàu này thật khổng lồ! Chắc chắn trên tàu chứa đầy lương thực!"
"Được ăn rồi!"
Đến cả tri phủ Hoa Châu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì lương thực của triều đình cũng đến nơi rồi, cuối cùng thì các nạn dân cũng không còn phải chịu đói nữa, cuối cùng thì áp lực đặt trên người hắn ta cũng đã giảm bớt một nửa rồi.
"Thưa bà con, lương thực của triều đình đã được đem đến, ai rồi cũng có cơm ăn cả! Bây giờ, xin mọi người đừng sốt ruột, phải giữ trật tự, xếp thành hàng lối! Sau khi nấu xong cháo, bọn ta sẽ phân phát lương thực ngay!"
Mọi người xếp hàng thật dài, chờ được phân phát lương thực.
Tàu đệm khí đem theo sự kỳ vọng của mọi người, chậm rãi dừng lại bên bờ sông.
Tàu vừa cập bến, Lâm Bắc Phàm liền phất tay lên, những người trên tàu lập tức chuyển lương thực xuống khỏi tàu.
Các quan sai ở trên bờ đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu, bọn họ nhận lấy lương thực, cho vào nồi nước sôi, nấu thành cháo.
Cháo rất mau chín, trong thời gian chưa tới nửa nén hương, hương thơm của gạo đã lan tỏa, sắp ăn được rồi.
Vì vậy, các nạn dân chờ đã lâu mừng rỡ xếp hàng để nhận cháo.
"Gạo này thơm quá, ăn rất ngon!"
"Đại nhân, có thể cho ta nhiều cháo một chút được không, ta đã phải chịu đói hai ngày liên tục rồi!"
"Đại nhân, nhà ta có ba đứa con đều đang trong tuổi ăn tuổi lớn, có thể cho ta nhiều cháo một chút được không?"
...
Quan sai vừa phân phát cháo, vừa nói: "Mọi người cứ yên tâm đi! Ai cũng có cháo cả, bọn ta có đủ lương thực mà!"
Cùng lúc ấy, tri phủ Hoa Châu đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, mỉm cười rồi chắp tay mà nói: "Đại nhân chính là vị đại thần của triều đình, phủ thừa của Đức Thiên Phủ, tế tửu của Quốc Tử Giám, Lâm Bắc Phàm Lâm đại nhân phải không? Ha ha, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Không sai, chính là bản quan đây! Chắc ngươi là tri phủ bản địa, có phải không?"
Tri phủ lại cúi chào hắn một lần nữa: "Tri phủ Hoa Châu, Lý Nguyên Ưu, bái kiến Lâm đại nhân!"
"Lý đại nhân, ngươi và ta đều là mệnh quan triều đình, cống hiến cho bệ hạ, không cần khách khí như vậy đâu!"
Lâm Bắc Phàm đưa tay ra đỡ hắn ta đứng dậy, mỉm cười rồi nói: "Trông Lý đại nhân có vẻ tiều tụy thế này, mấy ngày qua vất vả cho ngươi rồi!"
"Cũng đâu có gì!"
Tri phủ gượng cười, bắt đầu than thở: "Mấy hôm nay, để quản lý các nạn dân này, cho mọi người có cơm ăn, đã ba ngày rồi ta chưa về nhà! Nhưng mặc dù hạ quan tốn biết bao nhiêu tâm tư và công sức, thì vẫn chẳng thể kiếm được đủ lương thực cho các nạn dân! Nếu không có Lâm đại nhân đây đến đúng lúc, thì hạ quan cũng không biết phải làm thế nào nữa!"