Thông phán ngoan ngoãn ngậm chặt miệng lại.
Sau đó, hai bộ khoái túm lấy người viên ngoại, lại có một bộ khoái nữa bước ra dùng sức vung gậy, đánh đối phương kêu gào thảm thiết không ngừng, đau đến mức muốn chết không được, gần như đòi nửa cái mạng của hắn ta.
Sau khi mười hèo kết thúc, Lâm Bắc Phàm hỏi: “Tề Trương thị, ngươi nói hắn ta hại chồng ngươi vậy ngươi có bằng chứng hay nhân chứng gì không?”
Tề Trương thị lắc đầu, đáp với vẻ khổ sở: “Khi ấy chỉ có mỗi ta và tướng công, cũng không có chứng cứ và nhân chứng gì cả! Nhưng dân phụ nhận ra một người bịt mặt trong số đó chính là một gia đinh ở nhà viên ngoại, tên hắn ta là Lưu Tam, vô cùng được viên ngoại xem trọng, chỉ biết nghe theo lệnh của viên ngoại mà làm việc!”
“Đại nhân, ngươi cũng nghe rồi đó, nàng ta hoàn toàn không có chứng cứ, chỉ muốn vu hại ta, ta thật sự bị oan mà!” Viên ngoại kêu ca.
Lâm Bắc Phàm quát: “Còn dám lắm mồm, rõ ràng là chưa được dạy dỗ đủ mà, đánh thêm mười hèo!”
Viên ngoại: “Đệch!”
Sau đó lại là những tiếng kêu thảm thiết nữa, hai mắt viên ngoại trợn trắng cả lên.
“Bây giờ Lưu Tam đang ở đâu?”
“Khởi bẩm đại nhân, Lưu Tam có đi theo viên ngoại đến kinh thành!”
“Tốt lắm, truyền Lưu Tam!”
Một gia đinh mặt quắt tai dơi đi vào, kết quả vừa nhìn thấy thảm trạng của lão gia nhà mình đã sợ hết hồn: “Lão gia, sao ngươi…”
Lâm Bắc Phàm quát: “Người đâu, đánh Lưu Tam một trăm hèo!”
Lưu Tam lại sợ giật nảy mình: “Đại nhân, tại sao lại đánh ta?”
Lâm Bắc Phàm nói: “Vì lão gia nhà ngươi đã khai nhận rồi! Hắn ta nói ngươi thèm khát nhan sắc của Tề Trương thị cho nên liên hợp với những người khác đánh gãy chân chồng của Tề Trương thị!”
Lưu Tam hơi hoảng lên: “Không thể nào! Sao lão gia có thể khai được?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, đáp: “Vì bản quan bức cung đấy!”
Lưu Tam: “Đậu má!”
Lâm Bắc Phàm lại cười tủm tỉm, bảo: “Ngươi nhìn thấy thảm trạng của lão gia nhà mình chưa, đây chính là kết cục sau khi bị đánh hai mươi hèo! Ngươi nói xem nếu ngươi bị đánh một trăm hèo thì sẽ thế nào hả?”
Lưu Tam sợ run cầm cập!
Hai mươi hèo đã rớt hơn nửa cái mạng, vậy một trăm hèo còn sống nổi không?
Đại nhân trước mặt đúng là một người ngang ngược!
Còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương!
“Đại nhân, oan uổng quá! Sự việc tuyệt đối không phải như thế đâu…”
Lưu Tam phịch một tiếng quỳ xuống, khóc rống lên nói: “Chồng của Tề Trương thị đúng là do chúng ta ra tay, nhưng nếu sau lưng không có sự sai khiến của lão gia nhà chúng ta thì chúng ta nào dám ra tay đâu? Chúng ta cũng chỉ là thảo dân bình thường thôi mà!”
“Là lão gia nhà ta nhìn trúng Tề Trương thị nhưng cầu mà chẳng được, cuối cùng không thể không chơi mạnh tay! Chúng ta chỉ là đồng lõa mà thôi, lão gia mới là hung thủ chân chính, xin đại nhân minh xét!”
“Hóa ra là như thế! Nhưng lão gia nhà ngươi lại nói là do ngươi làm, ngươi lại nói là lão gia nhà ngươi làm, ngươi nói xem bản quan nên tin ai đây?” Lâm Bắc Phàm chậc chậc, lắc đầu.
“Đại nhân, tiểu nhân còn có nhân chứng, bọn họ cùng ra tay với tiểu nhân, bọn họ có thể làm chứng cho tiểu nhân!”
“Bọn họ đều tới cả sao?”
“Tới cả ạ!”
“Nếu đã như vậy, truyền bọn họ vào hết đi!”
Qua một lúc, ba người khác nơm nớp lo sợ đi vào.
Lâm Bắc Phàm quát: “Giam mỗi người bọn chúng vào một căn phòng riêng để thẩm vấn, nếu lời chứng của một người không khớp với ba người còn lại vậy chứng minh người này nói dối, hắn ta có tội, trước đánh một trăm hèo rồi nói sau!”
Cuối cùng, mọi người vì tự bảo vệ mình nên đều đã khai lão gia ra, toàn bộ lời chứng đều giống nhau, tất cả đều chỉ về phía viên ngoại.
Là đối phương tham lam sắc đẹp của Tề Trương thị nhưng cầu mà chẳng được, thẹn quá hóa giận cho nên mới phái bọn họ tới đánh chồng của đối phương.