Tử Nguyệt công chúa ngây người!
Nữ đế ngây người!
Bạch Quan âm ngây người!
Vấn đề lương thực ở trước mặt bọn họ gần như không thể giải quyết vậy mà ngươi lại giải quyết một cách đơn giản như vậy sao?
Chúng ta quả thật không ăn được lương thực nhưng có thể ăn được thịt!
Không chỉ ăn được thịt mà còn có thể ăn thịt thỏ, thịt dúi mốc, thịt cá…
Giống loài thật sự quá phong phú!
Đây nào phải đi đánh trận, rõ ràng là đi hưởng thụ mà!
Nhìn Lâm Bắc Phàm nói liến thoắng, ăn nói hùng hồn, ánh mắt của Tử Nguyệt công chúa dần dại ra!
“Ta biết đại khái cũng chỉ nhiêu đó thôi, sau này nghĩ đến sẽ bổ sung tiếp sau! Nhưng, nếu giống loài phong phú rồi chắc chắn sẽ thu hút dã thú ở những ngọn núi khác tới, cho nên tốt nhất phải định kỳ phái cao thủ vào trong dãy núi tiêu diệt sạch dã thú, đừng để bọn chúng giành lương thực của ta!”
Lâm Bắc Phàm nói xong vẫn chưa thỏa mãn, đang định uống một hợp trà cho nhuận giọng, lại phát hiện ra Tử Nguyệt công chúa đứng bật dậy, đi về phía hắn.
Lâm Bắc Phàm hơi hoảng hốt: “Công chúa, ngươi định làm gì?”
“Quân sư, bản cung muốn mượn vai ngươi dựa một chút, xin ngươi đồng ý!”
Lâm Bắc Phàm càng hoang mang hơn: “Công chúa, xin ngươi hãy bình tĩnh!”
‘Bản cung không thể bình tĩnh được, ngươi chiều bản cung đi!” Tử Nguyệt công chúa nhào tới.
Lâm Bắc Phàm phát ra một tiếng kêu tê tái: “Không…”
Sắc mặt của nữ đế trên lầu các xanh mét, siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi: “Ả yêu nữ này lại nữa! Quá không biết xấu hổ! Trẫn không muốn nhìn nữa, Thanh Hoàn tỷ tỷ, chúng ta về thôi!”
“Vâng thưa bệ hạ!” Bạch Quan âm cười trộm.
Sau thời gian nửa chung trà, hai người lại ngồi xuống.
Gò má của Tử Nguyệt công chúa nóng bừng, vội uống trà để che giấu sự xấu hổ trong lòng mình.
Lâm Bắc Phàm thì mang vẻ mặt tuyệt vọng, miệng lẩm bẩm: “Xong rồi, ta không còn trong sạch nữa…”
Tử Nguyệt công chúa tức nổ đom đóm mắt, quân sư thật sự quá đáng ghét!
Được lời lại còn khoe ra?
Nàng lén siết chặt nắm tay, rất muốn đấm hai cú vào mặt hắn!
Lại qua nửa chung trà nữa, nhìn sắc trời thấy đã muộn rồi!
Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Công chúa, nếu đã nói đến thỏ vậy không bằng hôm nay chúng ta ăn thịt thỏ luôn đi, vừa vặn ta biết mấy cách nấu thịt thỏ! Tối nay bản quan mời, công chúa…”
“Quân sư mời, hiển nhiên bản cung vui vẻ đi cùng rồi!” Tử Nguyệt công chúa đáp với tâm trạng cực tốt.
Vì thế hai người một đường cười nói đi về Lâm phủ.
Tiểu quận chúa bất mãn bảo: “Sao ả nữ nhân nhà ngươi lại tới nữa? Mấy tháng lại xuất hiện một lần, bình thường toàn mai danh ẩn tích, có phải lén lút đi làm chuyện gì không muốn người khác biết không?”
Không thể không nói, cảm giác của tiểu quận chúa siêu chuẩn!
Tử Nguyệt công chúa mỉm cười, cũng không để ý cho lắm.
Lâm Bắc Phàm xoa đầu tiểu quận chúa, cười nói: “Tiểu quận chúa, ngươi tới vừa đúng lúc, hôm nay ta định ăn thịt thỏ! Ta biết có vài cách nấu thịt thỏ ví dụ như thịt thỏ kho tàu, thịt thỏ ngũ vị hương, thịt thỏ cay, thịt thỏ xào khô…”
Tiểu quận chúa ngạc nhiên, nói với vẻ vô cùng giận dữ: “Thỏ đáng yêu như thế sao có thể ăn nó được?”
Sau một canh giờ, tiểu quận chúa quẹt dầu dính trên miệng: “Ừm, thơm thật đấy! Không ngờ thỏ còn có nhiều cách nấu như vậy, hơn nữa thật sự rất ngon!”
Toàn bộ đĩa thức ăn trước mặt nàng đều trống rỗng, chỉ còn lại mấy khúc xương.
“Tiểu quận chúa, không phải ngươi nói thỏ con đáng yêu, không nên ăn nó hay sao?” Lâm Bắc Phàm trêu ghẹo.
Tiểu quận chúa chớp đôi mắt to đáng yêu, khó hiểu đáp: “Ta có nói lời như vậy sao? Rõ ràng ta nói thỏ đáng yêu như vậy, ta rất thích, không ăn thật sự quá đáng tiếc!”
Mọi người bật cười ha ha.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu thở dài.
Ôi phụ nữ!
Quả nhiên trở mặt còn nhanh hơn lật sách!
“Ngày mai các ngươi có muốn ăn thịt thỏ tiếp không?”
“Muốn!” Tiểu quận chúa lập tức giơ tay.
Mà lúc này, sau khi ăn thịt thỏ xong, Tử Nguyệt công chúa càng thêm tin tưởng vào đề nghị của Lâm Bắc Phàm.
Thịt thỏ này có vị tươi mới, hơn nữa sức sinh sản kinh người, hoàn toàn có thể bổ sung khẩu phần lương thực cho bọn họ.
Kêu một vài người có võ công bản lĩnh đi bắt, rất nhanh có thể bắt được.
Còn có những loài động vật khác nữa cũng có thể bổ sung, dinh dưỡng không thể thiếu được!
Nghĩ đến đây, Tử Nguyệt công chúa không nhịn được mà cười.
Hóa ra đánh trận còn có thể hưởng thụ như thế!
Quân sư đúng là thiên tài!
Có quân sư ở đây thật tốt!
Sau khi trở về, Tử Nguyệt công chúa lập tức dặn dò thuộc hạ.
“Các ngươi lập tức đến Giang Nam mua thỏ, có bao nhiêu thì mua bấy nhiêu! Sau khi mua thỏ lập tức vận chuyển đến Võ Tây, ném vào trong hai dãy núi Thanh Long và Phượng Hoàng, để tự bọn chúng sinh nôi nảy nở!”
Thuộc hạ ngơ ngác: “Hả? Công chúa, tại sao lại mua thỏ?”
“Đây là kiến nghị của quân sư, làm như vậy có thể giải quyết được vấn đề lương thực của quân Tà Nguyệt chúng ta! Giải thích ra hơi phiền phức, các ngươi đừng hỏi nhiều như vậy, cứ đi làm theo là được!”
“Vâng vâng vâng… công chúa điện hạ!”
“Trừ thỏ ra, lại phái người tới Giang Đông mua dúi mốc, đồng thời vận chuyển đến hai dãy núi lớn này!”
“Rõ, công chúa điện hạ!”
“Còn cả mấy giống cá chép và cá rô phi cũng cố hết khả năng mua về, sau đó vận chuyển đến hai dãy núi lớn, thả vào hồ nước trong hai dãy núi, hiểu chưa?”
…