Bọn họ có gần ba trăm vạn người chết trong thảm họa băng tuyết đột ngột này, gần như mỗi hộ gia đình đều có người chết, nhân khẩu giảm thiểu gần bốn mươi phần trăm, thương vong thật sự quá lớn.
Còn có các loại gia cầm gia súc, cây ăn quả... cũng chết trong vụ thảm họa băng tuyết, toàn bộ quốc gia trở nên nghèo khó.
Cho nên dân chúng trong nước trút hết lửa giận lên triều đình, trách bọn họ không làm tốt công tác chuẩn bị, chỉ lo ham mê hưởng lạc, cứu viện không kịp thời nên mới khiến bọn họ thương vong nặng nề.
Bởi thế, sau khi đón tết xong, chỗ bọn họ đã bùng phát khởi nghĩa nông dân lan khắp toàn quốc.
Triều đình Bạch Tượng cũng thiệt hại nặng nề trong thảm họa băng tuyết.
Ví dụ như ba nghìn con voi trắng mà nước họ nuôi có hơn hai nghìn con đã chết trong thảm họa băng tuyết, quân lực thiệt hại nặng nề, hoàn toàn không có cách nào chống lại được đám bạo dân đang tràn đầy giận dữ kia. Vì thế, triều đình Bạch Tượng không thể không thỉnh cầu Đại Võ viện trợ.
“Cũng may Đại Võ ta có Lâm ái khanh, bằng không chỉ sợ cũng sẽ giống như bọn họ!” Nữ đế nghĩ lại mà phát sợ. Đối với lời thỉnh cầu của Bạch Tượng, nàng có hơi động lòng.
Dù sao, vì với quân lực của bọn họ hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề nội loạn của nước Bạch Tượng.
Sau khi sự việc thành công, nước Bạch Tượng sẽ cúi đầu xưng thần với Đại Võ, năm nào cũng cống nạp, đây là chuyện mà bất cứ một đế vương nào cũng khó mà từ chối được.
“Nhưng, nếu có thể nhân cơ hội này đưa nước Bạch Tượng vào bản đồ Đại Võ, lại mở rộng biên cương lãnh thổ vậy chẳng phải quá mĩ mãn rồi sao?"
So với có được một nước chư hầu, rất dễ nhận thấy, mở rộng lãnh thổ càng phù hợp với tâm ý của nàng hơn.
Nhưng, làm như vậy lại phải đánh đổi cái giá khá to lớn, dù sao chinh phục một quốc gia không phải một chuyện dễ.
Còn có một điểm khiến nữ đế khá do dự, bây giờ Đại Võ đang dốc toàn lực sản xuất, thật sự không bớt được bao nhiêu thời gian để đi chinh phục nước khác.
Nữ đế không tùy tiện ra quyết định mà tuyên bố chuyện này với các quan trong buổi thượng triều. “Các vị ái khanh, đây là quốc thư từ nước Bạch Tượng gửi tới, thỉnh cầu triều ta phái binh đi trấn áp bạo động, sau khi sự việc thành công, nước Bạch Tượng sẽ cúi đầu xưng thần với Đại Võ ta, năm nào cũng cống nạp! Các vị ái khanh, các ngươi thấy thế nào?"
“Bệ hạ, đây là một chuyện tốt!"
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đứng ra ngoài đầu tiên, mừng rỡ bảo: “Sau khi trải qua thảm họa băng tuyết, quốc lực của nước Bạch Tượng sụt giảm, nội loạn liên miên, chiến tranh loạn lạc, triều đình Bạch Tượng vô lực trấn áp mới xin quân chi viện, đây chính là cơ hội của triều ta!"
“Chúng ta chỉ cần phái đại quân ba mươi vạn người là có thể san bằng tất cả! Như vậy, một là có thể uy chấn bát phương! Hai là còn kiếm được một nước chư hầu! Ba là mỗi năm đều có cống nạp của nước Bạch Tượng, đây là một vụ mua bán không chỉ lời gấp đôi thôi đâu!"
“Đúng vậy, đây chính là một vụ mua bán không chỉ lời gấp đôi thôi đâu!"
“Xin bệ hạ xuất binh chi viện cho triều đình Bạch Tượng"
Quan lại thuộc phe cánh của Lại bộ thượng thư đều mở miệng.
“Khởi bẩm bệ hạ, vi thần có ý kiến khác hẳn!” Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang đứng ra.
Nữ đế quay đầu nhìn qua: “Lý ái khanh, ngươi có quan điểm gì?"
“Bệ hạ, thần cảm thấy tại sao không nhân cơ hội này sáp nhập nước Bạch Tượng vào bản đồ triều ta?"
Binh bộ thương thư nói với đôi mắt cuồng nhiệt: “Hiện giờ nước Bạch Tượng đang chiến tranh loạn lạc, dân chúng cầm gậy khởi nghĩa, triều đình Bạch Tượng vô lực dẹp loạn cho nên mới cầu cứu Đại Võ! Chúng ta hoàn toàn có thể nhân cơ hội này giả vờ nghênh đón, sau đó chỉ huy quân đánh xuống, đánh hạ nước Bạch Tượng, thực hiện đại nghiệp thiên thu mở rộng lãnh thổ!"
“Lý thượng thư nói cực đúng, lúc này chính là thời cơ để dùng binh!"