Thế là những người biết tin đều chạy thục mạng để tránh bị liên lụy. Bách quan trong triều đình Đại Hạ cũng gấp như kiến bò trong chảo.
Có người không nhịn được và đã thu dọn hành lí chuẩn bị đánh bài chuồn.
Trong hoàng cung Đại Hạ, sắc mặt hoàng đế Đại Hạ u ám vô cùng: “Tìm được Đại Tông Sư tối cao chưa?"
Quan viên run như cầy sấy: “Bệ hạ, Đại Tông Sư tối cao là nhân vật hiếm có vô cùng, sao có thể tìm thấy dễ dàng vậy được, chúng thần đã cố gắng hết sức rồi!"
Hoàng đế Đại Hạ nổi giận: “Phế vật! Đều là lũ phế vật! Trẫm đã cho các ngươi thời gian ba ngày rồi mà các ngươi không tìm được ai hết, trẫm nuôi các ngươi còn có tác dụng gì nữa? Lập tức đi tìm tiếp cho trẫm, không tìm được thì đừng có mà trở về!"
“Vâng vâng... thưa bệ hạ!” Quan viên sợ hãi lui xuống.
Bên trong điện không còn ai nữa, lúc này hoàng đế Đại Hạ mới thở hắt ra, trong lòng hắn ta đang nổi cơn bão tố.
Biết vậy hắn ta đã không chọc đến Lâm Bắc Phàm rồi.
Ban đầu hắn ta tưởng hắn chỉ là một tên thư sinh tay trói gà chẳng chặt, chỉ cần giết hắn là có thể trừ bỏ mối nguy hại, giải quyết mọi vấn đề, ai ngờ hắn lại là một con rồng cực lớn.
Hắn đã giết sạch cao thủ mà hắn ta phái tới, lại còn tuyên bố muốn lấy đầu hắn ta. Giờ hoàng đế Đại Hạ thấy hối hận vô cùng.
Hắn ta chỉ đành gửi gắm hi vọng vào một vị Đại Tông Sư tối cao rồi để hắn ta đối kháng với Lâm Bắc Phàm thôi.
Thế nhưng trên đời này Đại Tông Sư tối cao hiếm vô cùng, bọn họ như biến mất tăm giữa biển người, như thế thì làm sao tìm được?
“Ôi!” Hắn ta thở dài một hơi.
Trên bầu trời hoàng cung Đại Hạ bỗng xuất hiện một bóng người. Mọi người nhìn thấy xong thì kinh hãi.
“Lâm Bắc Phàm! Đó là Lâm Bắc Phàm!"
“Đại Tông Sư tối cao của Đại Võ!"
“Hắn... hắn tới rồi!"
Hoàng đế Đại Hạ nhận được tin xong thì ra khỏi cung điện, quả nhiên hắn ta trông thấy trên bầu trời có một bóng người.
Người đó có hóa thành tro hắn ta cũng nhận ra, đây chính là Lâm Bắc Phàm – người tới để lấy đầu hắn.
Sắc mặt hoàng đế Đại Hạ tái mét: “Sao ngươi tới nhanh vậy?"
“Hạ Thiên Khung, lâu lắm rồi không gặp!"
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Ngày xưa ta thả ngươi về, ai ngờ ngươi lại lấy oán báo ơn, dám phái người tới hại ta và bệ hạ, ngươi nói xem ta nên xử lí ngươi thế nào đây?"
Hoàng đế Đại Hạ trầm giọng nói: “Lâm thừa tướng, chuyện này là trẫm sai, trẫm xin lỗi ngươi! Mọi thứ trong hoàng cung ngươi muốn lấy gì thì cứ lấy, trẫm sẽ không nhíu mày dù chỉ một chút!"
Lâm Bắc Phàm bật cười: “Cần gì phải phiền phức như vậy! Giết ngươi xong là những thứ này đều thuộc về ta mà!"
Hoàng đế Đại Hạ không bình tĩnh được: “Vậy là không đàm phán được nữa hả?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Thì vốn cũng chẳng có gì mà đàm phán mà! Làm người phải giữ chữ tín, nói muốn lấy đầu ngươi là phải lấy đầu ngươi, muộn một ngày cũng không được!"
“Nếu đã vậy..."
Hoàng đế Đại Hạ điên cuồng: “Tất cả mọi người nghe lệnh, giết hắn cho trẫm!"
“Vâng thưa bệ hạ!” Thị vệ và các cao thủ triều đình bèn xông lên.
“Như con cá giãy chết mà thôi!"
Lâm Bắc Phàm giơ tay, một luồng kình khí kinh khủng ập đến và đánh bay tất cả binh sĩ cũng như cao thủ của triều đình Đại Hạ, bọn họ đều mất đi năng lực phản kháng.
“Không!"
Hoàng đế Đại Hạ sợ hãi kêu lên.
Tiếp đó, ánh mắt của Lâm Bắc Phàm đổ dồn về hắn ta.
“Ngươi là hoàng đế, ta sẽ giữ thể diện cho ngươi!"
Lâm Bắc Phàm khẽ phất tay, hoàng đế Đại Hạ lập tức biến thành một tảng băng, dáng vẻ sợ hãi của hắn ta vẫn được lưu lại.
Sau đó hắn bèn trở về với vợ.
Không lâu sau, một trận gió thổi qua, tảng băng đã vỡ vụn.
Hoàng đế Đại Hạ đã chết, huyết mạch hoàng thất cũng bị giết sạch. Đại Hạ lại như rắn mất đầu, các đại thần đều tranh nhau, chia năm xẻ bảy.
Bên cạnh đó các nước xung quanh cũng nhìn chằm chằm lãnh thổ của Đại Hạ. Song do e dè Lâm Bắc Phàm và Đại Võ nên bọn họ không dám manh động.
Tất nhiên là Đại Võ cũng muốn mảnh đất này rồi.
Thế nhưng nó quá to nên mình Đại Võ cũng không nuốt hết được, chỉ đành tiêu hóa từ từ, rồi cũng có ngày nuốt chửng vào bụng thôi mà.
Còn về Đại Viêm thì hắn lười không muốn động đến.
Dù sao thì đất nước đó cũng đủ loạn rồi, hơn nữa con cháu hoàng thất và triều đình bên đó đều chẳng sống được mấy năm nữa, cứ để bọn họ tranh đấu với nhau, bọn họ xong đời thì Đại Võ sẽ thu dọn tàn cuộc. Hiện giờ, Lâm Bắc Phàm đã chẳng cần phải mong mỏi gì nữa, hắn gần như có tất cả từ quyền lực đến thực lực. Giờ hắn chỉ muốn sống một cuộc sống tình nồng ý mặn với vợ mình, cố gắng vì huyết mạch của mình mà thôi.