Tiểu quận chúa mỉm cười: “Nữ đế tỷ tỷ, mũi của ngươi thính thật đó, chúng ta đang nấu Bụt Nhảy Tường, chuẩn bị xong rồi đây! Đợi đến giờ cơm tối ngươi phải ở lại ăn cơm đó nha!"
Hai mắt nữ đế sáng lên: “Thế thì phải xem Lâm ái khanh có hoan nghênh hay không rồi!"
“Vô cùng hoan nghênh!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ tới Lâm phủ dùng cơm là vinh hạnh của vị thần! Hơn nữa khoảng thời gian này thần toàn ăn uống trong cung, cực kì ngại, cũng đến lúc thần phải báo đáp bệ hạ rồi!"
Rất nhanh giờ cơm tối đã đến, mọi người lần lượt ngồi vào bàn. Nữ đế là quân chủ một nước nên tất nhiên được ngồi vị trí chính.
Còn Lâm Bắc Phàm là chủ nhân Lâm phủ nên cũng được ngồi vị trí chính.
Hai người ngồi cạnh nhau, Lâm Bắc Phàm bên trái, nữ đế bên phải.
Như vậy là có trò hay rồi. Tiểu quận chúa cũng ngồi vị trí chính, có điều nàng ngồi bên phải nữ đế.
Lý Sư Sư là nữ nhân số một của Lâm Bắc Phàm nên cũng ngồi chỗ chính, bên trái Lâm Bắc Phàm.
Mạc Như Sương là nữ nhân số hai của Lâm Bắc Phàm nên cũng ngồi chỗ chính, bên trái Lý Sư Sư.
Cả bàn ăn trừ Lâm Bắc Phàm ra thì đều là nữ.
Lý Ngọc Tâm cũng tới, nàng thấy thân phận mình thấp kém, cũng chưa xác nhận quan hệ với Lâm Bắc Phàm nên âm thầm ngồi bàn hai với mấy người Đại Lực, Tiểu Thúy.
Lúc này, nữ đế chỉ vào vị trí bên cạnh tiểu quận chúa, cười nói: “Ngọc Tâm cô nương, ngươi phải ngồi chỗ này mới đúng chứ!"
Lý Ngọc Tâm kinh ngạc: “Bệ hạ, như vậy... không được tốt lắm đâu?"
Nữ đế phất tay: “Qua đây đi, dù sao sớm muộn gì ngươi cũng ngồi đây, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ hả?"
“Dân nữ không dám!"
Lý Ngọc Tâm bèn ngồi xuống một cách dè dặt, nàng không dám ngẩng đầu.
Lâm Bắc Phàm nhìn trái ngó phải, hay lắm, mấy nữ nhân này đều có quan hệ không rõ ràng với hắn!
Sao nữ đế sắp xếp khéo léo vậy nhỉ?
Lâm Bắc Phàm bỗng thấy rét run, đừng bảo nữ đế đã sớm nhìn trúng hắn rồi đấy nhé?
Hắn bắt đầu run rẩy!
Nữ đế cười, nói: “Hôm nay là gia yến, mọi người không cần phải khách sáo, cứ coi trẫm như người bình thường là được! Ngày thường ở chung như thế nào thì giờ cứ làm thế ấy!"
“Đúng vậy, mọi người cứ như ngày thường thôi, nữ đế tỷ tỷ dễ nói chuyện lắm!” Tiểu quận chúa hô lên.
Có tiểu quận chúa an ủi, cuối cùng mọi người cũng thoải mái hơn.
Đúng lúc ấy, một nữ tử mặc đồ màu tím bước vào, nàng nhìn thấy cảnh tượng bên trong bèn sững người, lắp bắp nói: “Ta tới... hình như không đúng lúc thì phải!"
“Không, ngươi tới đúng lúc lắm!” Nữ đế mỉm cười mà như không cười, nàng liếc nhìn nữ tử ấy.
Người tới chính là Tử Nguyệt công chúa. Nương theo giọng nói, nàng trông thấy một nữ tử xa lạ, trông nàng quốc sắc thiên hương, sang trọng vô cùng.
Mặc dù trước đây chưa từng gặp nhưng từ vị trí nàng ngồi và hoàng bào trên người, Tử Nguyệt công chúa liếc mắt cái là có thể nhận ta người này chính là nữ đế Đại Võ, là nữ nhân có quyền có thế nhất thiên hạ! Tử Nguyệt công chúa bỗng thấy hơi chột dạ!
Phải biết rằng hai năm nay, để hoàn thành đại nghiệp nàng luôn gây chuyện ở trong biên cương lãnh thổ của đối phương.
Nàng đã lập một giáo phái thần bí ở Giang Đông, sau đó lại chạy tới Võ Tây phất cờ khởi nghĩa, còn quyến rũ quan viên trụ cột của đối phương...