Lý Sư Sư cảm thấy mình hơi lỡ miệng, nàng bèn lắc đầu cười: “Chuyện này về sau ngươi sẽ biết, chỉ hi vọng ngày đó sẽ mãi mãi không tới! Không nói mấy chuyện này nữa, chúng ta mau nấu tổ yến đi thôi!”
“Ừm được…” Mạc Như Sương gật đầu.
Thời gian khoảng một nén hương trôi qua, cuối cùng tổ yến cũng được nấu xong, hai nữ tử thấy thích vô cùng.
“Để ta mang lên luôn cho công tử, ta đi trước đây Sư Sư!” Mạc Như Sương vui vẻ bưng tổ yến đi.
“Như Sương, đợi đã!” Lý Sư Sư gọi.
Mạc Như Sương bèn quay đầu hỏi: “Sư Sư, còn có chuyện gì sao?”
Lý Sư Sư bước tới, nói thầm bên tai Mạc Như Sương: “Như Sương, thực ra ngươi muốn báo đáp tướng công còn có một cách tốt hơn…”
Mạc Như Sương nghe xong thì đỏ mặt, nàng ta lí nhí nói: “Ta bưng tổ yến qua đã!”
Nói đoạn, nàng quay đầu đi luôn, trông cứ như đang chạy.
Lý Sư Sư gọi với lại: “Như Sương, nghĩ kĩ đi rồi báo cho ta nhé!”
Mạc Như Sương lại càng đi nhanh hơn, mặt nàng đỏ ửng.
Một lát sau, nàng tới thư phòng, gõ cửa rồi đi vào, trông thấy Lâm Bắc Phàm đang làm việc. Mạc Như Sương lại nhớ tới lời Lý Sư Sư nói, nàng thấy hơi ngại: “Công tử, đây là tổ yến vừa mới nấu, ngươi ăn luôn cho nóng!”
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu, cười: “Được! Ngươi cứ để trên bàn, tí nữa ta sẽ ăn!”
Mạc Như Sương bưng tổ yến tới, nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đang viết phương án phân phối lương thực.
Nàng không khỏi tò mò: “Lúa Thái Bình… là gì thế?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Đây là loại lúa cho sản lượng cao mà triều đình sắp đẩy mạnh nuôi trồng, nó có thể chịu được nóng và lạnh. Trồng nó có thể giúp dân chúng có cơm ăn! Quê hương Ký Bắc của các ngươi cũng sẽ được chia nhiều hơn một ít!”
Mạc Như Sương cảm động vô cùng: “Đa tạ công tử!”
Lâm Bắc Phàm phất tay: “Không cần cảm ơn, đây là chuyện thuộc chức trách của ta!”
“Ừm!”
Mạc Như Sương khẽ gật đầu, song đôi mắt nhìn Lâm Bắc Phàm của nàng càng lúc càng thâm tình, còn có phần hơi hoảng loạn, nàng âm thầm hạ quyết tâm.
Đợi Lâm Bắc Phàm ăn tổ yến xong, Mạc Như Sương bèn bưng đi.
Sau đó nàng tới tìm Lý Sư Sư, trông có vẻ ngại ngùng: “Sư Sư, ta nghĩ xong rồi…”
Một lát sau, Lý Sư Sư vội vã chạy vào, nàng vội bảo: “Tướng công, không xong rồi! Hình như Như Sương bị ốm rồi, nằm không động đậy trên giường luôn, ngươi mau tới xem sao!”
“Vậy sao?” Lâm Bắc Phàm nghi hoặc.
Mới nãy trông mặt nàng còn hồng hào, sao chớp mắt cái đã ốm rồi? Hơn nữa nàng là một võ giả, sao lại ốm được nhỉ?
“Để ta qua đó xem sao!”
Lâm Bắc Phàm tới phòng của Mạc Như Sương, phát hiện quả nhiên nàng đang nằm trên giường.
“Như Sương, ngươi sao thế, sao đột nhiên lại bị ốm?”
Sắc mặt Mạc Như Sương đỏ bừng: “Công tử, ta… ta không có bị ốm!”
Lâm Bắc Phàm chau mày: “Không bị ốm? Thế ngươi…”
Đúng lúc ấy cửa kẹt một tiếng và đã bị khóa từ bên ngoài.
Sau đó có giọng nói của Lý Sư Sư truyền tới: “Tướng công, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, thiếp thân về phòng nghỉ ngơi trước đây!”
Lúc bấy giờ, Mạc Như Sương mong chờ và ngại ngùng nói: “Công tử, tấm lòng của tiểu nữ chắc ngươi cũng hiểu? Đêm nay… đêm nay ngươi đừng đi!”
Khoảnh khắc đấy, sao Lâm Bắc Phàm lại không hiểu “mưu kế” của hai nữ tử này, hắn mà còn từ chối nữa thì chẳng phải nam nhân nữa rồi!
Thế là hắn bèn bổ nhào đến không một chút do dự.
“Công tử, mong ngươi thương tiếc! Ưm…”
Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm tới buổi triều sớm, trông hắn sảng khoái vô cùng.
Lý Sư Sư bưng nước đường đỏ vào, mỉm cười: “Như Sương, từ nay về sau chúng ta là tỷ muội rồi!”
Mạc Như Sương đỏ mặt: “Ừm, Sư Sư tỷ tỷ!”
Lý Sư Sư vui mừng nói: “Như Sương muội muội!”
Thế là buổi tối, Lâm Bắc Phàm lại có thêm một nơi để đi.
Chỉ là chuyện này đã bị tiểu quận chúa biết được.
Trông nàng cứ như vừa bị đổ vại dấm vậy, thỉnh thoảng lại lườm Lâm Bắc Phàm khiến hắn phải nghi ngờ mình là một kẻ bội tình bạc nghĩa.
Lâm Bắc Phàm không hiểu: “Tiểu quận chúa, ta có bắt nạt quận chúa đâu, sao quận chúa cứ trừng ta mãi thế?”
Tiểu quận chúa nghiến răng nghiến lợi: “Hừ! Ngươi là đồ xấu xa, chỉ biết bắt nạt Như Sương tỷ tỷ! Ta phải trừng ngươi! Trừng chết ngươi thì thôi!”
Lâm Bắc Phàm phản bác: “Tiểu quận chúa, đấy mà là bắt nạt sao?”
Tiểu quận chúa hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ lại không?”
Lâm Bắc Phàm đập bàn: “Đấy là ve vãn tán tỉnh, giống như chúng ta bây giờ này!”
Tiểu quận chúa đỏ mặt.
Nàng lại trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, mắng một câu “đồ xấu xa” rồi chạy đi!
Lý Sư Sư che miệng cười, nàng nói: “Tướng công, ngươi lại khiến tiểu quận chúa tức giận rồi! Tiểu quận chúa còn nhỏ tuổi, khá ngây thơ, ngươi cứ nhường nàng đi!”
“Đúng vậy đó công tử, ngươi đi an ủi nàng đi, nàng sẽ hết giận mau thôi!”
Mạc Như Sương đẩy cánh tay của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm bèn đứng dậy: “Thôi được rồi, để ta đi an ủi quận chúa vậy!”
Hắn tới phòng ăn, phát hiện quả nhiên tiểu quận chúa đang nhìn chằm chằm canh gà đang đun và chảy nước miếng.
Trông thấy Lâm Bắc Phàm tới, nàng làm như không thấy, quay mặt sang một bên, tức giận như một đứa trẻ.
Lâm Bắc Phàm bèn mỉm cười: “Tiểu quận chúa vẫn còn giận hả? Chúng ta là bạn tốt bao năm nay, không nên cãi nhau, phải khen đối phương thật nhiều vào mới đúng! Không được nhìn mãi vào khuyết điểm của đối phương, cũng không được tìm ưu điểm của đối phương!”
Tiểu quận chúa nghĩ ngợi một lát, thấy cũng phải, bèn gật đầu: “Được!”
“Như này đi, quận chúa khen ta một câu, ta khen quận chúa một câu, xong thì chúng ta giảng hòa, được không?”
Tiểu quận chúa lại gật đầu: “Được, một lời đã định!”