Nữ đế xem xong thì hài lòng vô cùng: “Cách này của ái khanh không tồi, rất hoàn mỹ, cực kì cụ thể! Các vị ái khanh xem xem, nếu không có vấn đề gì thì cứ theo vậy mà làm!”
Bách quan đọc xong, Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm đứng ra, nói: “Đúng thật là cách của thừa tướng rất hoàn mỹ, vi thần không có ý kiến gì hết! Chỉ là trong đó thừa tướng có viết trong vòng ba năm sẽ trùng tu Đại Võ, liệu có phải thừa tướng đã viển vông quá rồi không?”
“Đất Giang Nam vẫn chưa có nền móng, sau khi khuyến khích trồng ruộng, chỉ cần thời tiết ổn định thì năm sau chắc chắn sẽ có thu hoạch tốt! Trong vòng ba năm chắc sẽ khôi phục được tám, chín phần!”
“Thế nhưng Võ Tây và Ký Bắc thì vô cùng khó khăn!”
“Đầu tiên, hai nơi này một nơi thì hanh khô ít mưa, một nơi thì giá rét, làm ruộng vô cùng khó khăn! Tới nay lại bị hai vị phản vương dày vò, dân số thưa thớt, ruộng đồng hoang vu, lương thực thiếu thốn!”
“Dưới tình hình này, muốn khiến hai nơi này khôi phục như ban đầu trong vòng ba năm là chuyện gần như không thể làm được! Dù có cho mười năm thì cũng chưa chắc đã hoàn thành được!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Tiền đại nhân nói đúng đấy! Song chắc chắn phải suy nghĩ kĩ càng thì vi thần mới đưa ra cách này!”
Tiền Viễn Thâm thỉnh giáo: “Mong thừa tướng đại nhân chỉ điểm cho hạ quan!”
“Đầu tiên, tất cả những gì Tiền đại nhân phán đoán đều dựa theo những kinh nghiệm trước đây! Song nay khác ngày xưa, Đại Võ chúng ta đã không còn là Đại Võ như ngày trước nữa!”
Lâm Bắc Phàm tự tin nói: “Thứ nhất, chúng ta có thần khí xi măng, có thể nhanh chóng sửa chữa xây dựng công trình thủy lợi, bảo vệ ruộng đồng, đẩy nhanh sản xuất lương thực!”
Tiền Viễn Thâm gật đầu: “Thừa tướng đại nhân nói phải, thần khí này có thể rút ngắn thời gian hai năm!”
Lâm Bắc Phàm lại nói: “Tới nay Đại Võ đã thống nhất, lãnh thổ, sông núi nối liền! Chúng ta có tàu đệm khí, có thể vận chuyển nhanh chóng, thúc đẩy thương nghiệp phát triển, kèm theo đó là dân số, vật tư!”
Tiền Viễn Thâm lại gật đầu: “Món thần khí này có thể rút ngắn thêm hai năm nữa!”
Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Năm nay kinh thành chúng ta mưa thuận gió hòa, lương thực dồi dào! Cộng thêm vật tư mà Đại Nguyệt, Đại Hạ cống nộp, lương thảo của triều đình chúng ta hết sức phong phú!”
“Với số lương thực vật tư ấy chúng ta tạm thời có thể nuôi bần nông ở ba nơi ấy, giúp bọn họ mở rộng việc trồng trọt! Như thế, dân số sẽ phục hồi, người trồng ruộng sẽ nhiều hơn, lương thực chắc chắn sẽ gia tăng!”
Tiền Viễn Thâm lại gật đầu: “Cách này có thể rút ngắn thêm một năm, vẫn còn năm năm nữa cơ!”
“Còn một điều cuối cùng, và cũng là điều quan trọng nhất!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay, mỉm cười: “Bệ hạ, vụ mùa thu đã tới, giống lúa nước lai mà vi thần trồng đã thu hoạch rồi! Loại lúa nước này có thể thích ứng với môi trường phức tạp, chỉ cần trồng nó là lương thực toàn quốc sẽ tăng bốn, năm lần! Vấn đề lương thực ở Ký Bắc và Võ Tây sẽ được giải quyết!”
“Giống lúa nước lai!”
Nữ đế không bình tĩnh được nữa, cả bách quan cũng vậy!
Từ năm ngoái, Lâm Bắc Phàm cứ nói muốn lai tạo giống lúa nước.
Hắn còn thề rằng chỉ cần mở rộng giống lúa này là lương thực sẽ tăng gấp bốn, năm lầm, giải quyết vấn đề cơm ăn của hàng ngàn vạn người!
Ban đầu mọi người còn chẳng quan tâm đến chuyện này!
Dẫu sao thì đây là một chuyện quá thần kỳ, thần kỳ đến mức khiến người ta khó mà tưởng tượng được! Ai ngờ chưa đầy hai năm mà hắn đã thành công!
Nữ đế vội nói: “Ái khanh, ngươi thực sự đã tạo ra một giống lúa có thể tăng sản lượng sao?”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Chuyện này sao thần dám lừa dối bệ hạ được?”
Nữ đế lại sốt sắng: “Thế giống lúa này ở đâu, mau cho trẫm xem!”
“Mời bệ hạ và bách quan di chuyển tới ruộng đồng!”
Nửa canh giờ sau, Lâm Bắc Phàm đưa nữ đế và bách quan ra khỏi thành, tới địa bàn của hắn.
Nơi đây là ruộng đồng mà nữ đế ban thưởng cho hắn, tới nay đã lên đến cả ngàn mẫu, tất cả liên kết với nhau, trông vô cùng rộng rãi.
Hiện giờ Lâm Bắc Phàm cũng được coi là một địa chủ rồi.
Giờ đang là mùa thu, lương thực chín, mọi người đều bận bịu thu hoạch. Có điều lương thực của Lâm Bắc Phàm thì không.
“Bệ hạ nhìn xem, đây chính là giống lúa mới!” Lâm Bắc Phàm chỉ vào ruộng của mình, kiêu ngạo nói.
Nữ đế và bách quan kinh ngạc: “Đây là…”
Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm chau mày: “Thừa tướng đại nhân, thứ lỗi hạ quan không có mắt nhìn, đây là giống lúa lai tạo thật sao? Trông thì có vẻ tươi tốt nhưng cũng không khác những giống lúa khác là bao!”
Nữ đế cũng chau mày: “Đây là lúa lai giống thật hả? Sản lượng cũng không khác gì mấy…”
Những người khác đều gật đầu.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ không biết đấy thôi, đây đúng thật là giống lúa lai tạo! Đây là những cây mẹ đã được lai giống, không khác gì so với những giống lúa khác! Thế nhưng chỉ cần trồng chúng thì sang năm chắc chắn sẽ tăng sản lượng!”
“Nếu mọi người không tin thì để ta đưa mọi người tới một nơi khác, tới khi ấy mọi người sẽ hiểu thôi!”