Lúc bấy giờ, một chiếc hộp đựng đầy giấy được đưa đến trước mặt nữ đế.
Giấy bên trong chiếc hộp này chính là đề thi, nữ đế rút được đề thi gì thì sẽ vẽ về đề thi ấy.
Nữ đế rút bừa một tờ giấy, nàng mở ra rồi đọc: “Đá!”
Thế là hai bên bắt đầu vẽ đá, bắt buộc phải vẽ xong trong vòng thời gian một nén hương cháy, vẽ xong thì sẽ cho mọi người bầu phiếu.
Tiếp đó là thời gian biểu diễn của Đại Viêm.
“Năm mươi hai phiếu và hai mươi hai phiếu, Đường Dung của Đại Viêm thắng!”
“Bốn mươi chín phiếu với hai mươi lăm phiếu, Đường Dung của Đại Viêm thắng!”
Chỉ một mình trạng nguyên Đường Dung đã đánh bại bốn tài tử của Đại Võ. Cứ thế, Lâm Bắc Phàm lại phải một đấu với năm.
Dưới sự mong đợi của mọi người, Lâm Bắc Phàm lại bước lên, và Đại Viêm lại phải đối mặt với kẻ địch một lần nữa.
Đường Dung trông thấy Lâm Bắc Phàm mà cứ như trông thấy ma vương, mặt hắn ta nhễ nhại mồ hôi.
Lâm Bắc Phàm thì vô cùng bình tĩnh, hắn bật cười: “Đừng căng thẳng, ta cũng không phải kẻ xấu xa gì…”
Người bên phía Đại Viêm: “…”
“Ôi xin lỗi, lỡ nói lời trong lòng ra mất rồi!”
Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng, đoạn nói một cách nghiêm túc: “Ý của bản quan là tình hữu nghị là trên hết, thi đấu chỉ là cái thứ yếu, đừng có để ý thắng thua như vậy, tham gia là chính! Dẫu sao thì các ngươi có cố gắng nữa cố gắng mãi cũng không thắng nổi ta đâu! Thế nên các ngươi đừng cố quá mà quá cố, mau chóng nhận thua đi, chết sớm hay chết muộn thì cũng đều phải chết mà!”
Người bên Đại Viêm tức đến mức điên người! Nghe kìa, đấy là lời mà một con người có thể nói ra hả?
Ngươi không khiến chúng ta tức đến chết thì không chịu được đúng không?
“Lâm tế tửu, ngươi đừng có đắc ý, trận đấu tiếp theo chúng ta nhất định sẽ thắng!”
“Ngươi cứ đợi chết đi!”
“Vậy thì thi thôi, bản quan chấp hết!”
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười đắc ý, và hai bên lại tiếp tục thi vẽ.
Hắn lại thể hiện khả năng hội họa xuất chúng của mình, đánh bại người bên Đại Viêm.
“Bảy mươi hai phiếu và năm phiếu, Lâm Bắc Phàm của Đại Võ thắng!”
“Sáu mươi chín phiếu và tám phiếu, Lâm Bắc Phàm của Đại Võ thắng!”
…
Lâm Bắc Phàm thắng liên tiếp ba người, khí thế bên Đại Võ dâng cao!
Để mà so sánh thì khí thế bên Đại Viêm gần như chạm đáy, bọn họ ai cũng tâm nguội ý lạnh, dường như có thể trông thấy kết cục thất bại giống như trận đấu trước.
Lúc bấy giờ, tam hoàng tử bên Đại Viêm bèn lén lút ra hiệu bằng ánh mắt cho Lâm Bắc Phàm.
Hắn ta ra hiệu rằng Lâm Bắc Phàm làm thế là được rồi, ngươi đã thể hiện đủ hoàn hảo nhưng vẫn sẽ bại trong vinh quang thôi, mau đi xuống đi!
Hắn đừng có trụ đến ván cuối, bằng không tam hoàng tử lại sợ sẽ có điều ngoài ý muốn nào đó xảy ra!
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu, tỏ vẻ hắn đã hiểu.
Tam hoàng thử thầm thở phào một hơi, trong lòng hắn ta bỗng thấy nhẹ nhõm, lần này chắc là sẽ thắng nhỉ?
Đại Viêm cử vị tài tử thứ tư lên thi, người này là Cổ Chánh.
Mặc dù hắn ta không phải tiến sĩ tam giáp song hắn ta vẫn có tài năng của một trạng nguyên, là một kẻ đọc sách vô cùng xuất sắc.
Có điều lúc này trông hắn ta có vẻ căng thẳng, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, sắc mặt và khóe miệng còn hơi tái, trông như sắp phải chịu hành quyết vậy.
Lâm Bắc Phàm không nhịn được nói: “Ngươi có được không thế?”