Lâm Bắc Phàm gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, bệ hạ quả anh minh đại nghĩa!"
Hai người lại nắm tay, tươi cười đi tiếp đãi khách khứa.
Sau đó, nữ đế sáp đến bên tai Lâm Bắc Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói :”Đại hôn kết thúc xong trẫm sẽ tính sổ với ngươi!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Hừm, vậy mới bình thường này!
Có điều hắn lại thở phào một hơi.
Hiện giờ nữ đế không truy cứu, sau khi kết thúc hôn lễ mới truy cứu chứng tỏ nữ đế vẫn hơi giận.
Có điều cơn giận này chỉ nằm trong phạm vi giữa phu thê với nhau.
Phu thê tranh chấp là chuyện rất bình thường, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, nháo nhào một hồi là qua, ngược lại còn tăng thêm tình cảm.
Tiếp đó, hai người Lâm Bắc Phàm và nữ đế mở tiệc, nhiệt tình đãi khách.
Do thân phận Đại Tông Sư tối cao của Lâm Bắc Phàm đã bị bại lộ nên hình tượng của hắn trong mắt mọi người đã tăng lên một bậc, ai cũng kính phục hắn.
Cuối cùng, mọi người đều rất vui vẻ và trở về.
Lâm Bắc Phàm nắm tay nữ đế, hai người trở về tẩm cung.
“Bệ hạ, đêm khuya rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi!” Lâm Bắc Phàm nói một cách thâm tình.
Gương mặt nữ đế ửng hồng, không biết là do uống nhiều rượu hay vì nguyên nhân khác, nàng nói: “Khoan đã, ngươi phải nói rõ chuyện hôm nay đi đã! Không nói rõ thì trẫm không cho phép ngươi lên giường!"
“Bệ hạ, nói gì cơ?” Lâm Bắc Phàm giả ngu.
Nữ đế lớn giọng nói: “Nói, nói tại sao ngươi che giấu thực lực của mình?"
“Thì để bảo vệ tính mạng!” Lâm Bắc Phàm thở dài.
“Tại sao phải bảo vệ tính mạng!” Nữ đế lại hỏi.
“Bởi vì ta đã làm nhiều chuyện có lỗi với ngươi!"
Lâm Bắc Phàm ôm mặt: “Mấy năm nay, ta đã tham ô được gần năm trăm triệu lượng bạc, lấy số tiền đó để xóa nghoèo, ta sợ có một ngày ngươi sẽ tính sổ với ta."
Tiếp đó, hắn lại kể những chuyện đã lén lút làm trong mấy năm nay ra cho nữ đế nghe.
“Bệ hạ, mặc dù ta đã làm nhiều chuyện tham ô nhưng ta có thể lấy nhân cách mình ra để bảo đảm rằng ra tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với ngươi và Đại Võ!” Lâm Bắc Phàm vỗ ngực bảo đảm.
Nữ đế hỏi: “Thế sau này ngươi có làm không?"
Lâm Bắc Phàm lập tức gật đầu: “Đương nhiên là có rồi!"
Nữ đế dựng đứng lông mày: “Gì cơ, ngươi còn dám làm nữa hả?"
Lâm Bắc Phàm than thở: “Cơn gió tham ô ở Đại Võ vẫn còn chưa quét sạch nên ta phải tiếp tục tham ô thôi! Có điều ta sẽ giao hết số tiền tham ô được cho ngươi, coi như làm quỹ đen của ngươi vậy!"
“Ò!” Nữ đế gật đầu.
Không biết vì sao nhưng khi nhìn gương mặt cực kì bình tĩnh của nữ đế, Lâm Bắc Phàm lại không nắm chắc được suy nghĩ của nàng, không biết nàng có đang giận hay không.
Hắn bèn tỏ vẻ đáng thương: “Bệ hạ, ngươi đã đồng ý với ta rồi, dù trước kia ta có làm gì thì ngươi cũng phải tha thứ cho ta, ngươi nói lời không giữ lời hả?"
Cuối cùng nữ đế cũng không nhịn được nữa, nàng bật cười: “Hừ! Coi như ngươi còn biết thành thật! Thôi những chuyện trước kia cho qua, có điều sau này ngươi không được giấu trẫm nữa, trẫm sẽ cho ngươi đẹp mặt đấy!"
Lâm Bắc Phàm hớn hở, cô vợ này đúng là quá hào phóng, quá hiểu lòng người!
Hắn lập tức ôm nữ đế lên, xoay mấy vòng xong thì hôn lên mặt nàng.
Nữ đế xấu hổ, chỉ đành đám Lâm Bắc Phàm bằng chút sức lực cỏn con của mình.
“Bệ hạ, giờ chúng ta đi ngủ nhé!” Lâm Bắc Phàm kích động nói.
“Hoàng phu, đợi đã! Giữa vợ chồng với nhau không nên giấu giếm điều gì, thực ra trẫm cũng có chuyện muốn nói với ngươi!” Nữ đế hơi chột dạ.
“Không cần, có chuyện gì để mai hẵng nói!"
"Nhưng mà chuyện này quan trọng lắm..."
“Có quan trọng thì cũng không quan trọng bằng chuyện này, thần đã không đợi được rồi!” Lâm Bắc Phàm ôm nữ đế lên giường rồi bổ nhào đến.
“Cái tên chết tiệt này... xấu xa!"