Vậy là, dưới sự tác động của Lâm Bắc Phàm, vấn đề bồi thường được quyết định lại.
Nước Đa La không cần dâng lên khoản bồi thường này nữa, nhưng Đa La phải mở cửa bến cảng và biên giới, cho phép thương nhân của Đại Võ nhập cảnh để kinh doanh buôn bán, phải bảo vệ lợi ích hợp pháp của thương nhân Đại Võ, không được thu thuế xuất nhập cảnh và thuế thương mại quá cao.
Bên cạnh đó, Đa La phải cho phép tầng lớp trí thức của Đại Võ được nhập cảnh xây học đường, mở lớp dạy học để giảng dạy…
Cáp Mộc vương tử nhận được tin này thì vui mừng khôn xiết.
Không ngờ Lâm Bắc Phàm thật sự làm được việc!
Hơn nữa còn không phải đền bù lấy một xu nào cả!
Còn về yêu cầu mở cửa bến cảng cho thương nhân Đại Võ nhập cảnh buôn bán và cho phép người Đại Võ nhập cảnh mở lớp dạy học, đối với bọn họ mà nói chẳng phải vấn dề gì đáng nhắc tới.
Bởi vì cả buôn bán và giáo dục dều không thể tạo thành mối đe dọa nào đối với sự thống trị của bọn họ, chỉ cần không động tới quân đội là được.
Thậm chí bọn họ còn cảm thấy vui mừng, bởi vì có thương nhân Đại Võ đến Đa La buôn bán, lĩnh vực thương mại của Đa La sẽ phát triển, giúp cải thiện cuộc sống của người dân.
Người trí thức của Đại Võ đến Đa La mở lớp dạy học có thể giúp bọn họ giáo dục người dân, nâng cao dân trí.
Bọn họ cảm ơn còn chẳng kịp ấy chứ.
Có được tất cả những kết quả này, không thể không nhắc tới một người!
Để tỏ lòng cảm ơn, bọn họ lại long trọng mời Lâm Bắc Phàm ăn uống một lần nữa.
“Lâm đại nhân, ta mời ngươi một chén!” Cáp Mộc vương tử cầm chén rượu bằng cả hai tay, mặt mũi tươi roi rói.
Cuộc đàm phán đạt được kết quả xuất sắc thế này đến tận bây giờ hắn ta vẫn không thể tin nổi.
Lần này về nước chắc chắn phụ thân sẽ khen ngợi hắn ta hết lời, đại thần trong triều sẽ ủng hộ hắn ta, người dân cả nước cũng sẽ ủng
hộ hắn ta, vị trí thái tử nắm chắc trong tầm tay rồi.
Vừa nghĩ tới viễn cảnh tương lai tươi đẹp của mình, hắn ta mừng rỡ đến mức cả người lâng lâng!
“Vương tử điện hạ, ngươi khách sáo quá! Các vị sứ thần, xỉn mời!” Lâm Bắc Phàm uống một chén rượu đáp lễ.
“Mời Lâm đại nhân!” Các sứ thần nâng cao chén rượu trong sự vui vẻ tột cùng.
Công lao lần này bọn họ đều được hưởng, sau khi về nước chắc chắn sẽ được phong thưởng hậu hĩnh, thăng quan tiến chức!
Uống thêm vài chén rượu nữa, Lâm Bắc Phàm cầm chén rượu lên, mỉm cười đầy an ý: “Cáp Mộc vương tử, ta đã làm xong chuyện này rồi, ngươi không được quên thỏa thuận của chúng ta đâu đấy! Tổng cộng ba trăm năm mươi vạn, không được thiếu một xu! Nếu không, ta đã hủy bỏ được khoản bồi thường trước đó thì cũng có thể lập lại khoản đền bù này!”
“Không dám, không dám…”
Cáp Mộc vương tử vừa vui mừng vừa xót tiền, ba trám nám mươi vạn lượng đâu phải là con số nhỏ cơ chứ!
Chừng ấy là thu nhập quốc khố trong nửa năm của bọn họ đấy!
Nhưng so với việc mỗi năm phải móc ra hơn ba trăm vạn cho Đại Võ thì tình hình hiện giờ đã tốt hơn nhiều rồi lắm rồi!
Hơn nữa, lúc này hắn ta cũng không dám đắc tội với Lâm Bắc Phàm.
Khoản dền bù kia đã sắp được quyết định rồi mà hắn vẫn có thể hủy bỏ được, có thể thấy rằng hắn là người có năng lực, có thể điều khiển triều đình Đại Võ, loại người này tuyệt đối không thể đắc tội.
“Lâm đại nhân, con số ba trăm năm mươi vạn này nhiều quá! Bọn ta chỉ còn khoảng ba mươi vạn mà thôi, đều đưa cho ngươi hết cả đấy! Số tiền còn lại, chờ ta bẩm báo với phụ vương rồi sẽ trả đủ cho ngươi! Ngươi cứ yên tâm, Cáp Mộc vương tử ta lấy danh nghĩa của mình để đảm bảo, tuyệt đối không khất nợ đâu!1′ Cáp Mộc vương tử hứa hẹn.
Lâm Bắc Phàm híp mắt lại, cười nói: “Ta tin ngươi mà, Cáp Mộc vương tử! Chúng ta uống rượu tiếp nào!”
“Được thôi, được thôi! Chúng ta uống tiếp!”
“Hôm nay không say không về!”
Mọi người cụng chén cạn ly, vô cùng sôi
nổi.
Uống đến nửa đêm bữa tiệc rượu này mớỉ tàn.
Lâm Bắc Phàm đem số châu báu trị giá khoảng ba mươi vạn về nhà.
Lúc này đêm đã khuya, Lý Sư Sư đã ngủ rồi.
Trên người Lâm Bắc Phàm ám đầy mùi rượu, không nỡ làm phiền nàng, đành quyết định sang phòng khác ngủ tạm một đêm.
Nhưng trước khi đi ngủ, hắn phải thăng cấp cho mình đã.
“Hệ thống, quyết toán cho ta đi!”
[Tinh! Ký chủ đã tham ô vàng bạc châu báu trị giá bảy mươi vạn, con số cực lớn, phần thưởng là dung hợp với tiêu bản Tỉểu Lý thám hoa (Hậu kỳ)!]
Một luồng sức mạnh cực lớn dung nhập vào cơ thể của Lâm Bắc Phàm, đây là nội lực của Tiểu Lý thám hoa!
Sau đó, một lượng ký ức khổng lồ rót vào trong người hắn, đây là kinh nghiệm võ học cả
đời của Tiểu Lý thám hoa!
Còn có cả tài năng văn ch/ương của hắn ta nữa chứ!
Dù sao thì người ta cũng là đỗ thám hoa, đâu phải chỉ có hư danh!
Chỉ một lát sau, tất cả năng lực của Tiểu Lý thám hoa đều đã được Lâm Bắc Phàm hấp thu hết.
Hắn có được thực lực Hậu Thiên đỉnh phong (nếu là Tiên Thiên đã chẳng bị bệnh lao), nội lực, khinh công… đều khá bình thương, nhưng lại có được một thân tuyệt học mà bất cứ ai cũng phải dè chừng.
Tiểu Lý phi đao!
Tiểu Lý phỉ đao, đã phóng là trúng!
Đây là năng lực đẳng cấp BUG bách phát bách trúng!
Một đao này hội tụ toàn bộ tinh hoa nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi!
Kẻ nào nhìn thấy đao cũng tức là kẻ đó đã là người chết!
Sau khỉ dung hợp năng lực của Tiểu Lý thám hoa hậu kỳ, Lâm Bắc Phàm có thể dùng bất cứ thứ gì trên đời này làm đao!
Chỉ cần trong tay có đồ vật gì đó là có thể giết người!
“Năng lực này không tồi đấy chứ!” Lâm Bắc Phàm vui vẻ cười không khép miệng nổi.
Mặc dù không thể tăng thêm tu vỉ cho hắn nhưng khả năng chiến đấu thì được cải thiện hẳn!
“Tới ngày lấy được tiền của Đa La có thể làm tu vỉ của ta tănq thêm một bậc rồi!”