Hiện giờ Lâm Bắc Phàm đã là thừa tướng của triều đình, lại còn là Trung Dũng Công, quan chức gần như đã là cao nhất, mọi người đều vô cùng tò mò, không biết nữ đế sẽ thưởng gì cho hắn.
“Ái khanh, một lần nữa ngươi lại khiến trẫm phải kinh ngạc!"
Gương mặt nữ đế tràn ngập vẻ tán thưởng: “Mới nửa năm, khi ngươi vừa mới bước vào triều đình đã đề xuất ra kế hoạch thâu tóm cực kì có tính sáng tạo, tạo điều kiện thuận lợi cho Đại Võ ta chinh phục Đa La! Hiện giờ ngươi dẫn binh đi thu phục Đa La, gần như không phải bỏ ra thứ gì cũng đánh bại được bọn họ, mở rộng lãnh thổ cho triều ta, trẫm vô cùng vui mừng và đánh giá cao ngươi! Thế nên..."
Nữ đế lớn giọng nói: “Trẫm vẫn sẽ phong ngươi làm Trung Dũng Công! Song phải thêm vào đằng trước một chút!"
“Thêm hai chữ thế tập!"
Sắc mặt bách quan trong triều đều thay đổi.
Trung Dũng Công là một danh hiệu vinh dự xiết bao, nó đại diện một người đã từng lập được chiến công to lớn cho triều đình, thế nên mới được triều đình trọng thưởng. Thế nhưng nếu như người này chết, cái danh hiệu đó cũng không còn.
Song thế tập Trung Dũng Công không những là một loại vinh dự mà nó còn là một loại quyền lợi.
Hai chữ thế tập đủ để chứng minh tước vị có thể truyền lại, cha truyền cho con, con truyền cho cháu, ăn cơm hoàng gia, có thể hưởng bổng lộc của triều đình mãi.
Hơn nữa còn có quyền lợi cực kì lớn, điểm xuất phát khi vào triều cũng sẽ khác đi.
Chỉ cần đất nước vẫn còn và ngươi không làm chuyện gì đại nghịch bất đạo thì con cháu của ngươi có thể sống sung sướng, nhàn hạ.
Thế tập công tước, từ khi Đại Võ dựng nước đến nay mới chỉ phong thưởng chưa đến năm người. Tới nay, thế tập công tước cũng chỉ có mỗi Lâm Bắc Phàm là có được.
Thế nhưng cứ nghĩ đến công lao mở rộng bờ cõi của hắn thì lại thấy cái thế tập tước vị này quá đỗi bình thường.
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Tạ bệ hạ!"
"Đừng vội cảm ơn, vẫn còn!” Nữ đế lắc đầu cười.
Lâm Bắc Phàm ngớ người, còn gì nữa, đã đủ lắm rồi!
Nữ đế lớn giọng nói: “Từ đầu năm đến nay Lâm ái khanh đã có năm lần dẫn quân đánh trận, không trận nào là không thắng, lập được công lao hiển hách! Khả năng hành quân đánh trận và công lao to lớn của hắn đã vang danh khắp thiên hạ! Thế nên từ hôm nay trở đi, trẫm phong Lâm ái khanh là đại nguyên soái của cả nước, quản lý tất thảy quân vụ, chỉ cần phụ trách với trẫm!"
Nữ đế vừa dứt lời, bách quan bèn kinh ngạc!
Lâm Bắc Phàm đã làm thừa tướng rồi, hiện giờ còn làm đại nguyên soái nữa, bất kể là quyền hay quân sự đều thuộc về một mình hắn!
Quyền quân sự và quyền chính trị đều nằm trong tay hắn, hai cái hợp lại làm một, thiên hạ này làm gì còn ai có thể sánh ngang với hắn nữa?
Sao nữ đế lại làm một chuyện mất não như vậy?
Cũng không sợ nhỡ đâu...
Bách quan hoảng sợ: “Bệ hạ, không thể được đâu!"
Nữ đế hỏi: “Tại sao không được?"
“Bệ hạ, Lâm đại nhân đã là thừa tướng, quản lý việc chính trị của cả nước rồi! Hiện giờ lại làm đại nguyên soái, quản lý việc quân sự cả nước nữa thì có vẻ không được hợp lý cho lắm!"
Nữ đế phản bác: “Có gì mà không hợp lý? Lâm ái khanh làm chính trị rất giỏi, hành quân đánh trận cũng rất xuất sắc, dựa vào năng lực của hắn hắn hoàn toàn có thể xử lý được! Người ta thường hay bảo kẻ biết nhiều thì khổ, trẫm giao chức nguyên soái cho hắn thì có gì mà không được?"
“Bệ hạ, mặc dù Lâm đại nhân có đủ năng lực, nhưng từ lúc Đại Võ chúng ta dựng nước đến nay chưa có một ai kiêm cả hai chức thừa tướng và nguyên soái cả, có tìm khắp cả nước cũng chưa từng thấy chuyện này! Như vậy thì hơi không hợp quy củ đâu ạ!"
Nữ đế phản bác: “Quy củ đặt ra là để phá vỡ! Trước kia sở dĩ không xuất hiện tình huống này là bởi chưa có ai văn võ song toàn như Lâm ái khanh cả! Hiện giờ hắn đã xuất hiện nên đương nhiên trẫm phải trao danh dự và quyền lợi cho hắn!"
Một vị lão thần nghiến răng nghiến lợi, hắn ta chẳng màng sẽ đắc tội với Lâm Bắc Phàm mà đứng ra nói: “Bệ hạ, một người kiêm cả hai chức thừa tướng và nguyên soái, quyền lực quá lớn sẽ nguy hiểm đến bệ hạ! Nhỡ đâu hắn muốn tạo phản... thì biết làm sao?"
Sắc mặt mọi người trong triều đều thay đổi, câu nói này quá to gan! Mọi người đồng loạt cúi đầu, không dám nhiều lời!
Ngược lại, nữ đế lại vô cùng bình tĩnh.
Nàng thầm cười trong lòng, cái tên này mà muốn tạo phản thì cần gì phải tốn sức như vậy, hắn cứ thể hiện thực lực của mình ra là đủ rồi!
Một vị Đại Tông Sư muốn thay đổi triều đình là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Trừ các cao thủ cùng đẳng cấp ra thì không ai có thể ngăn cản hắn. Mà một cao thủ như hắn thiên hạ này liệu tìm ra được mấy người, ai muốn đắc tội với những cao thủ như thế này chứ?
Hơn nữa, nếu như hắn muốn có quyền lực, hắn chỉ cần để lộ thực lực của mình, bảo đảm sẽ một bước lên mây luôn, cần gì phải đi từng bước từng bước như thế này, lại còn bị một đám tham quan ô thần kéo chân nữa!
“Lâm ái khanh là một trung thần, trẫm tin hắn tuyệt đối sẽ không làm ra mấy chuyện bán nước đâu!” Nữ đế nói.
"Bê ha..."
Nữ đế phất tay: “Các ngươi không cần nói nhiều nữa, trẫm đã quyết định rồi!"
“Bệ hạ, thực sự không thể như vậy được!"
Nữ đế phẫn nộ: “Vẫn có người phản đối hả, có phải các ngươi không nghe lời trẫm nữa rồi không? Mau đứng ra đây cho trẫm!"
Có một người đứng ra.
Nữ đế liếc mắt nhìn, người đó chính là Lâm Bắc Phàm.
Nữ đế kinh ngạc: “Ái khanh, sao ngươi lại phản đối?"