Hơn nữa còn phải vận chuyển số lương thực đủ để cung cấp cho một trăm vạn người! Chỉ cần suy nghĩ một chút, là biết được sự khó khăn trong đó thế nào.
Đây gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành nổi! Vậy mà, triều đình đã làm được rồi!
Chuyện này đúng là kỳ tích!
Một kỳ tích mà con người không thể thực hiện nổi!
Có rất nhiều người đứng dậy vì kích động, trong lòng sôi trào nhiệt huyết!
Lâm Bắc Phàm cao giọng mà nói: "Sở dĩ bản quan nói cho mọi người biết tất cả những điều này, là để mọi người hiểu rằng, bệ hạ chưa từng lãng quên mọi người! Triều đình chưa từng lãng quên mọi người! Đất nước chưa từng lãng quên mọi người!"
"Mặc dù mọi người sinh sống ở Giang Nam, nhưng vẫn là người dân của Đại Võ chúng ta!"
"Đã là người dân của Đại Võ chúng ta, là con cháu của Đại Võ chúng ta, thì bệ hạ và triều đình ta sẽ quan tâm đến mọi người!"
"Chắc chắn triều đình ta sẽ không ruồng bỏ bất cứ bách tính Đại Võ nào!"
"Cũng tuyệt đối không ruồng bỏ bất cứ con cháu Đại Võ nào!"
"Cho nên không cần biết phải trả giá thế nào, Đại Võ chúng ta cũng sẽ dốc toàn lực để cứu viện cho các vị!"
"Cho dù đây là nhiệm vụ bất khả thi, thì chúng ta cũng phải làm cho bằng được! Bằng bất cứ giá nào, bất cứ tổn thất nào, cũng phải làm cho bằng được mới thôi!"
"Bệ hạ và triều đình ta, chính là hậu thuẫn vững chắc nhất cho các vị!"
Lâm Bắc Phàm vung tay lên và hô lớn: "Bệ hạ vạn tuế! Triều đình vạn tuế! Đại Võ vạn tuế!"
Mọi người đều kích động, hô lớn theo Lâm Bắc Phàm.
"Bệ hạ vạn tuế!"
"Triều đình vạn tuế!"
"Đại Võ vạn tuế!"
...
Tiếng hét rung trời động đất, vang vọng khắp bầu trời!
Vị tri phủ đứng ở phía sau thấy vậy, tâm trạng cũng sôi sục, lớn tiếng mà hô theo.
Ánh mắt hắn ta nhìn về bóng dáng chàng thanh niên trẻ tuổi ở bên cạnh, trong lòng tràn ngập cảm giác khâm phục.
Khó trách chỉ trong vòng một năm mà người ta đã leo lên vị trí cao như thế, được triều đình trọng dụng, được nữ đế coi trọng, đến cả công phu nói chuyện cũng giỏi đến như thế!
Hắn mới chỉ nói dăm ba câu mà đã kích thích được nhiệt huyết của mọi người, lại còn khẳng định được danh tiếng của triều đình hết một lượt!
Thật sự quá giỏi!
"Mặc dù, hiện giờ chúng ta đang gặp khó khăn!"
Lâm Bắc Phàm tiếp tục hét lớn: "Nhưng khó khăn này chỉ là tạm thời mà thôi, không điều gì có thể đánh bại nổi chúng ta! Bởi vì chúng ta tự hào là con dân của Đại Võ, sau lưng chúng ta có bệ hạ anh minh thần võ, có các quan vì người dân mà quản lý triều đình, còn có cả đất nước này nữa!"
"Mặc dù con đường phía trước có gian nan, nhưng tuyệt đối không được sợ hãi! Mặc dù con đường phía trước có khúc khuỷu gập ghềnh, nhưng cũng có cả hi vọng! Các vị hương thân phụ lão, hãy nắm lấy tay nhau mà đồng tâm hiệp lực, tạo nên sức mạnh như thành đồng, ngẩng cao đầu tiến về phía trước!
"Không gì có thể thắng nổi chúng ta!"
Lâm Bắc Phàm vung tay lên mà hô lớn: "Con đường tương lai, không có đối thủ!"
"Con đường tương lai, không có đối thủ!"
"Con đường tương lai, không có đối thủ!"
Mọi người cứ như thể bị tẩy não, điên cuồng hét lớn! Đợt sau lại càng vang dội hơn đợt trước, liên tục lặp lại, vang vọng đến đinh tai nhức óc! Trong lòng mọi người nổi lên sự tự tin và quyết tâm trước nay chưa từng có! Càng thêm tin tưởng vào nữ đế và triều đình!
Đám người âm thầm trà trộn trong đám đông thấy vậy thì tinh thần sụp đổ!
Tất cả mọi người đều bị dao động cả rồi, ai nấy đều đầu quân cho triều đình, toàn tâm toàn ý làm việc cho triều đình, tuân lệnh nữ đế, thế thì bọn chúng biết phá hoại thế nào bây giờ cơ chứ?
Bọn chúng đuổi đám nạn dân này tới đây, là để làm liên lụy triều đình, chứ đâu phải để tăng thêm sức mạnh cho triều đình.