Lâm Bắc Phàm nói: “Bệ hạ, vi thần kiến nghị chúng ta đừng nói nữa, cứ động thủ luôn đi! Hai nước trực tiếp lấy binh mã, vũ khí đấu một trận! Ai thắng thì Đa La sẽ thuộc về người đó!"
Lần này đến lượt tam hoàng tử phải thay đổi sắc mặt Ban đầu hắn ta còn tưởng bản thân mình đã đủ ngông cuồng rồi, ấy thế mà chẳng ngờ cái tên này lại càng ghê gớm hơn, hắn không muốn phí lời, cứ khai chiến luôn cho xong!
Tam hoàng tử lén lau mồ hôi lạnh.
“Ái khanh, đối thủ là Đại Viêm đấy, một hoàng triều cũng không kém cạnh gì chúng ta! Hai nước mà đánh nhau thì dù thắng hay thua mọi người đều sẽ tổn thất trầm trọng! Hơn nữa nếu đánh nhau sẽ ảnh hưởng đến dân chúng, như vậy có vẻ không tốt đâu!” Nữ đế lo lắng nói.
Tam hoàng tử len lén gật đầu, nói hay lắm! Nữ đế vẫn là người thông minh đại nghĩa nhất!
Trận chiến này không đánh thì hơn!
Lâm Bắc Phàm lại khẽ mỉm cười, hắn nói: “Bệ hạ yên tâm, vi thần xuất mã thì bệ hạ còn lo gì nữa? Vị thần đã trải qua nhiều trận chiến như vậy, có trận nào không giảm thiểu tổn thất về mức nhỏ nhất đâu? Còn về dân chúng thì bệ hạ càng không cần lo lắng, vị thần chắc chắn sẽ đánh đến Đại Viêm, người gặp tai ương cũng chỉ có bách tính của Đại Viêm chứ không phải chúng ta!"
Trong lòng tam hoàng tử đang không ngừng đậu má Cái tên cuồng chiến tranh này! Trông thì hiền lành lương thiện, ấy thế mà lòng dạ hiểm độc, đúng là nhìn lầm ngươi rồi!
Nữ đế vẫn rất lo lắng: “Thế nhưng đánh trận thì luôn có thắng có thua, thắng thì tất nhiên rất tốt, nhưng nhỡ thua thì tổn thất là thứ chúng ta khó có thể gánh chịu được! Ái khanh, ngươi nắm chắc được mấy phần?"
Tam hoàng tử lén lút gật đầu, nữ đế nói đúng lắm!
Đánh trận thì luôn có thắng có thua, thắng rồi sẽ tốt, nhưng thua thì sẽ thảm, chuyện này không phải chuyện có thể lôi ra để đánh cược đâu!
Lâm Bắc Phàm khẽ cười, hắn bảo: “Bệ hạ, bệ hạ hỏi vậy là không đúng rồi!"
Nữ đế chau mày: “Có gì không đúng?"
“Bệ hạ, bệ hạ phải hỏi bọn họ có thể nắm chắc được mấy phần mới đúng!” Lâm Bắc Phàm nói một cách kiêu ngạo: “Không phải thần chém gió đâu, thần đã từng đánh đại quân mười vạn người, năm mươi vạn người, tám mươi vạn người, đến cả trăm vạn người hay đại quân do các võ giả tập hợp thành thì thần cũng đã từng đánh. Có trận chiến nào thần chưa từng góp mặt, thần chưa từng thua một trận nào!"
“Cộng mấy trận chiến lớn này vào thì tổng số kẻ địch mà vi thần tiêu diệt đã vượt mức hai trăm vạn người, song tổng số hi sinh của chúng ta còn chưa tới năm vạn người! Riêng về khoản tổn thất thì thần có thể khiến bọn họ tổn thất đến chết thì thôi! Nếu đã vậy thì chúng ta còn sợ gì chứ?"
Lâm Bắc Phàm nói: “Đại Viêm muốn đánh thì chúng ta đánh, đánh đến khi nào bọn họ không chịu được thì thôi! Đánh cho đến khi bọn họ chấp nhận đầu hàng, đánh cho đến khi bọn họ phải gào khóc kêu cha gọi mẹ!” Các tướng sĩ của Đại Võ bắt đầu sục sôi, bọn họ như những chú cá mập ngửi thấy mùi máu tanh. “Nguyên soái nói đúng, trận chiến này bắt buộc phải đánh!"
“Chúng ta có nguyên soái chỉ huy trận chiến! Nguyên soái là quân thần của chúng ta đấy, có trận chiến nào mà nguyên soái không thắng đâu! Có hắn dẫn binh đánh trận thì Đại Võ chúng ta thắng chắc luôn, chúng ta còn phải e dè sợ sệt sao?"
“Bệ hạ, mong bệ hạ lập tức hạ lệnh, mạt tướng nguyện sẽ tiên phong mở đường cho nguyên soái!"
“Vi thần cũng nguyện đi đầu!” Thấy cục diện hiện tại có hơi cam go, tam hoàng tử Đại Viêm toát mồ hôi, hắn ta nói: “Khoan đã, chiến tranh đâu phải chuyện nhỏ, không được khinh suất! Chúng ta nên ngồi xuống bình tĩnh đàm phán thì hơn!"
"Tam hoàng tử Đại Viêm, chính ngươi là người nói đến đánh trận trước mà, giờ lại không đánh nữa, ngươi cố ý trêu đùa chúng ta có phải không?"
Lâm Bắc Phàm phẫn nộ, nói: “Hiện giờ bản quan hỏi ngươi một câu, rốt cuộc là có đánh hay không? Đánh thì chúng ta lập tức điều động binh mã! Không đánh thì ngươi đáp một tiếng đi!"
Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, tam hoàng tử Đại Viêm bèn hét lên hai từ: “Không đánh!” Bỗng chốc bách quan đều nhìn hắn ta bằng ánh mắt khinh bỉ. Hóa ra hắn ta cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi!
Nữ đế và Lâm Bắc Phàm nhìn nhau rồi cùng cười, bọn họ đã nhìn ra từ lâu rồi! Đại Viêm hoàn toàn không dám đánh trận, tam hoàng tử chỉ làm ra vẻ mà thôi. Đúng là một con hổ giấy, chọc cái là rách!
Thế nên hai người mới phối hợp ăn ý như vậy!
Tam hoàng tử Đại Viêm vẫn cố chấp nói: “Đánh trận đâu thể dễ dàng như vậy được! Thế nhưng nếu Đại Võ các ngươi không rút binh thì Đại Viêm chúng ta sẽ tuyệt giao với các ngươi, không còn giao lưu với Đại Võ các ngươi nữa, bao gồm cả thương mại, chắc chắn sẽ khiến các ngươi tổn thất trầm trọng!"
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười khinh miệt: “Tuyệt giao thì tuyệt giao thôi! Hiện giờ Đại Võ chúng ta đang trong giai đoạn phát triển, tiềm lực vô cùng to lớn, thứ chúng ta có là cơ hội làm ăn, hoàn toàn không cần phải dựa vào chút quan hệ thương mại với các ngươi để đạt được lợi ích!"
Nữ đế gật đầu: “Ái khanh nói phải, chút làm ăn cỏn con đó có dẹp thì dẹp luôn! Đại Võ chúng ta đất rộng tài nguyên nhiều, thứ chúng ta có chính là cơ hội kiếm tiền! Tam hoàng tử Đại Viêm, nếu ngươi không còn ý kiến gì nữa thì chúng ta đến đây thôi! Muốn đánh trận thì chúng ta tiếp, muốn tuyệt giao với chúng ta thì cứ việc!"
“Tóm lại là...!"
1092 chữ