Là tế tửu Quốc Tử Giám, tất nhiên Lâm Bắc Phàm quan tâm đến các học trò của mình. Hắn chọn nhóm học trò ưu tú nhất, đưa bọn họ đến một nơi.
"Các ngươi đều là những học trò ưu tú nhất tốt nghiệp Quốc Tử Giám khóa này! Học vấn của các ngươi đã có thành tựu, chuẩn bị đền đáp cho triều đình, cống hiến cho người dân, bản quan rất vui!"
Lâm Bắc Phàm nói với giọng nhẹ nhàng: "Các ngươi sắp phải bước vào quan trường, cho nên bản quan muốn dạy khóa đầu tiên về đạo làm quan cho các ngươi, dạy các ngươi biết phải làm quan như thế nào!"
Các học trò đều rất hào hứng!
Tế tửu của Quốc Tử Giám, phủ doãn kinh thành, Trung Dũng Bá của triều đình - Lâm Bắc Phàm sẽ đích thân dạy bọn họ về đạo làm quan, quá vinh hạnh!
Mọi người đồng thanh nói: "Xin được nghe lời dạy của Lâm tế tửu!"
Lâm Bắc Phàm vui vẻ gật đầu: "Tốt!"
Lúc này, có một ông lão già nua đi tới.
"Diêu đại nhân, ngươi tới đây làm gì?" Lâm Bắc Phàm hỏi.
Người này chính là Diêu Chính, trước đây thường đối đầu với Lâm Bắc Phàm, hiện giờ đã trở thành cấp dưới của hắn, đảm nhiệm chức ti nghiệp ở Quốc Tử Giám, tức là phó hiệu trưởng.
Diêu Chính chắp tay cúi chào, nói: "Tế tửu đại nhân, nghe nói ngươi định dạy cho đám học trò về đạo làm quan, việc này cũng giống như việc lão phu phụ trách nên mới đến đây xem thử và học hỏi kinh nghiệm, mong ngươi cho phép!"
Lâm Bắc Phàm âm thầm lắc đầu cười.
Lão già thối này rõ ràng sợ hắn ta dạy hư học trò thì có!
"Được, nếu Diêu đại nhân đã có hứng thú với việc này, tất nhiên bản quan sẽ đồng ý! Cứ đến chỗ bản quan đi!"
Lâm Bắc Phàm dẫn mọi người đến một con phố sầm uất: "Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường! Hôm nay bản quan sẽ dùng ví dụ thực tế để dạy cho các ngươi về đạo làm quan chân chính!"
"Vâng, tế tửu đại nhân!" Mọi người đồng thanh đáp.
Lúc này, có hai người đàn ông khỏe mạnh đang vất vả khiêng một chiếc kiệu nhỏ đi tới.
Trong kiệu là một người trẻ tuổi ăn mặc sặc sỡ.
Hai người đàn ông đổ đầy mồ hôi đầy đầu, cong người khiêng kiệu, người trẻ tuổi ngồi trên kiệu lại thoải mái ung dung, tạo nên sự tương phản rõ rệt khiến người ta sinh ra lòng trắc ẩn.
Lâm Bắc Phàm chỉ tay về phía đó: "Bản quan hỏi các ngươi, các ngươi thấy tình huống này thế nào?"
Toàn bộ học trò đều thấy xấu hổ và giận dữ, tới tấp lên án.
“Làm sao có thể đối xử với người cao tuổi như vậy?”
“Từ xưa đến nay kính già yêu trẻ luôn là truyền thống ở triều ta, người cao tuổi cố hết sức khiêng kiệu trên đường, làm sao hắn ta có thể ngồi trên đó một cách yên tâm thoải mái như vậy được? Toàn ăn bánh bao máu người không!”
“Thế này là không kính trọng người già, vi phạm đạo của thánh hiền, quá đáng thật!”
“Lương tâm của hắn ta không thấy đau sao?”
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Vậy nên làm thế nào?”
“Chắc hẳn nên kêu người đó xuống ngay lập tức, lớn ở trên nhỏ ở dưới mới đúng!”
“Kêu người trẻ tuổi khiêng kiệu cho người già, thế này mới phù hợp với luân thường đạo lý! Bằng không chẳng phải là làm loạn đạo đức hay sao?”
“Còn phải kêu người trẻ tuổi xin lỗi người già nữa!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Nhưng người trẻ tuổi đó đã trả tiền kiệu!”
“Trả tiền kiệu có tính là gì, trả tiền thì có thể muốn làm gì là làm sao?”
“Trả tiền thì có thể giẫm lên lòng tự trọng của người cao tuổi sao? Nào có đạo lý như thế?”
“Cho dù hắn ta đã trả tiền cũng không thể ngồi!”
Mọi người vẫn cùng chung mối thù như cũ, bộ dáng vô cùng kích động.
Lâm Bắc Phàm vẫn mỉm cười: “Có thể không ngồi nhưng hai người già kia sẽ không kiếm được tiền! Không kiếm được tiền thì bọn họ sẽ chết đói! Có câu mạng người vô cùng quan trọng, các ngươi có gánh vác nổi trách nhiệm này không?”
“Chuyện này…”
Mọi người có hơi á khẩu.
“Tế tửu đại nhân, làm sao bọn họ có thể chết đói được?”
Một học trò hỏi với vẻ khó hiểu: “Trong nhà bọn họ không phải có con cháu sao, kêu con cái nuôi bọn họ không phải là được rồi sao?”
Lâm Bắc Phàm lác đầu: “Câu hỏi này của ngươi quá ngây thơ! Nếu nhà bọn họ có con cái chăm sóc bọn họ về già, bọn họ sẽ còn ra ngoài kiếm tiền khi đã từng tuổi này rồi sao? Cho dù nhà bọn họ có con cái, nhưng con cái nhà bọn họ sẽ đành lòng nhìn cha mình đã từng tuổi này rồi còn phải ra ngoài khiêng kiệu cho người khác kiếm tiền sao?”
“Chuyện này…” Mọi người lại á khẩu tiếp.
Lâm Bắc Phàm nói: “Sở dĩ bọn họ khiêng kiệu kiếm tiền chắc chắn là có nỗi khổ không thể nói ra! Không tin các ngươi cứ đi hỏi mà xem, xem bản quan nói có đúng hay không?”
Bọn họ thật sự đi hỏi và có được câu trả lời vô cùng thất vọng.
Một lão giả trong số đó thật sự đã độc thân hơn ba mươi năm, người trong nhà đã chết sạch, chỉ còn lại mỗi mình hắn ta.
Một vị lão giả khác tuy có con cái, nhưng đứa con trời sinh ngốc nghếch, trí lực vô cùng thấp, nuôi sống bản thân còn tốn sức càng đừng nói là chăm sóc hắn ta về già.
Cho nên dưới tình huống bất đắc dĩ, bọn họ chỉ đành tự mình ra ngoài kiếm tiền.