Nữ đế như bị nhìn thấu nỗi lòng, hoảng hốt nói: "Bạch tỷ tỷ, đừng nói lung tung, nào có chuyện đó?"
Bạch Quan Âm truy hỏi: "Người này có phải là Lâm Bắc Phàm hay không?"
Nữ đế càng thêm bối rối: "Không không..... Không phải hắn!"
"Không phải sao?"
Bạch Quan Âm nghiêng đầu, khó hiểu nói: "Nhưng ngoại trừ hắn, còn có ai có thể xứng đôi với ngươi? Ngoại trừ hắn, còn có ai có thể khiến ngươi xem trọng?"
Nữ đế lắp ba lắp bắp: "Ta ta trẫm trẫm... "Thật ra bệ hạ, ngươi tìm hắn là tốt nhất!"
Bạch Quan Âm cười nói: "Lâm Bắc Phàm là trạng nguyên đỗ đầu tam nguyên, lại là Đại Tông Sư hiếm thấy trong thiên hạ, văn võ song toàn! Năng lực chấp chính lại vô cùng xuất sắc, tìm khắp cả thiên hạ cũng thật sự không thể tìm ra được một người ưu tú như hắn!"
"Hơn nữa, hắn lại đang còn trẻ, tướng mạo đường hoàng, phẩm hạnh đoan chính, hơn nữa còn chưa lập gia đình, tìm hắn làm hoàng phu của ngươi, quả thực là không thể thích hợp hơn!"
"Hơn nữa, không phải ngươi vẫn lo hắn chạy trốn sao? Sau khi biến hắn thành chồng của ngươi và sinh cho hắn một vài đứa con, hắn không thể chạy được nữa! Tất nhiên sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh ngươi, phụ tá ngươi quản lý tốt giang sơn xã tắc!"
Nữ đế càng nghe, trong lòng càng hoảng hốt!
Tuy rằng, nàng cũng nghĩ như vậy nhưng không cần nói ra! Thật khó xử.
Vì thế, nữ đế giở chiêu “Lấy công vụ để lẩn trốn"
"Bạch tỷ tỷ, chúng ta tạm thời đừng nói nữa, trẫm muốn tiếp tục xử lý công vụ!"
Mở tấu chương ra, làm bộ nghiêm túc phê duyệt.
Bạch Quan Âm khẽ lắc đầu, biến mất không thấy đâu nữa.
Nữ đế mới trộm thở phào nhẹ nhõm, sờ hai má đều đã đỏ đến nóng lên, mà lúc này, tiểu quận chúa đã vui vẻ chạy về phía Chính Sự đường.
“Lâm Bắc Phàm, ta tới chơi với ngươi!"
"Chơi cái gì? Bản quan công vụ bận rộn, không rảnh chơi với ngươi !" Lâm Bắc Phàm vừa nhanh chóng phê duyệt tấu chương, vừa bình tĩnh nói.
"Ngươi cứ làm việc của ngươi đi, ta nhìn là được rồi!" Tiểu quận chúa ngoan ngoãn ngồi ở một bên, hai tay nâng má nhìn Lâm Bắc Phàm.
Mới phát hiện ra thấy hắn làm gì cũng đẹp.
Nhìn trái nhìn phải, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn từ trên xuống dưới, đều đẹp! Nhan sắc bùng nổ!
Hơn nữa, hắn tuổi còn trẻ đã cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú... Cái gì cũng đều tinh thông, lên ngựa có thể hành quân đánh giặc, xuống ngựa có thể tọa trấn triều đình, phương diện nào cũng đều rất lợi hại!
Một người chồng tốt như vậy, thắp đèn lồng cũng rất khó tìm được, hình như mình đã kiếm được rồi!
Tiểu quận chúa nhịn không được lộ ra tiếng cười mừng thầm.
Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn qua: "Làm gì vậy?"
"Không làm gì, chỉ là nhìn thấy ngươi thì nghĩ đến một vài chuyện vui vẻ!"
Sắc mặt của tiểu quận chúa nghiêm chỉnh, phất tay nói: "Không cần để ý đến ta, ngươi tiếp tục làm việc của ngươi đi!"
"Ờ!" Lâm Bắc Phàm gật đầu, tiếp tục xử lý công vụ.
Tiểu quận chúa thì tiếp tục nhìn một cách chính đại quang minh.
Thấy mực trên bàn Lâm Bắc Phàm ít đi rồi, lập tức đi tới mài cho.
Thấy trà trên bàn đã hết, lập tức rót trà. Thấy tấu chương trên bàn quá nhiều, lập tức tới sắp xếp gọn lại.
Còn thỉnh thoảng lẻn đến Ngự Thiện phòng, mang điểm tâm ngon miệng tới cho Lâm Bắc Phàm.
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm lại liếc qua một lần nữa, luôn cảm thấy hôm nay tiểu quận chúa có chút kỳ quái, vô cùng ân cần.
Hắn lại không nhịn được mà hỏi: "Tiểu quận chúa, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?"
"Không làm gì cả, ngươi làm việc của ngươi đi, không cần để ý đến ta!"
Tiểu quận chúa vừa ăn nho vừa nói, phát hiện thấy nho rất ngon, thuận tay nhét một quả vào miệng Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm: "..."