Trông dáng vẻ vừa xấu vừa cứng ngắc như hòn đá của đối phương, lão giả thực sự muốn cầm thương rồi xông qua đâm một nhát. Có điều hiện giờ nói gì thì nói lão hòa thượng vẫn là người bên mình, là đồ đệ của lão đệ nhà mình, hắn ta không được bắt ép.
“Lão phu nghe nói đao thánh và kiếm thánh là bạn của lão đệ, ngươi có biết tung tích của bọn họ không?” Lão giả hỏi với vẻ mong chờ.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Năm ngoái ta còn biết! Nhưng năm nay ta cũng không biết bọn họ đã chạy đi đâu, chắc là lĩnh hội được điều gì đó nên tìm một nơi bế quan tu luyện rồi!”
“Ôi, đúng là đáng tiếc!” Lão giả than thở.
“Có điều ta còn biết một vị Tông Sư nữa, có lẽ sẽ đáp ứng được yêu cầu của ngươi!”
“Hắn ta là ai? Đang ở đâu?” Lão giả vội nói.
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Người này tên là Lãnh Nhược Thiện, ban đầu hắn ta là môn chủ của một môn phái lớn, thực lực đạt đến cảnh giới Tông Sư, thâm sâu khó lường!”
“Hóa ra còn có một người như vậy, hai hôm nữa bản tọa sẽ đi tìm hắn ta!” Lão giả thích thú vô cùng.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Đừng tìm nữa, không tìm thấy đâu! Bởi dã tâm cực lớn mà hắn ta đã cho toàn bộ môn phái tu luyện ma công, phạm phải cấm kị của giang hồ và triều đình nên bị các môn phái khác tiêu diệt. Còn một người làm Tông Sư như hắn ta cuối cùng đã chạy trốn, không biết tung tích ra sao?”
“Nếu đã không biết tung tích ra sao thì nói về hắn ta làm gì? Lão đệ đang lựa lời cho ta vui đấy à?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Lão ca yên tâm, mặc dù môn chủ Thiên Môn mai danh ẩn tích đã lâu nhưng ta nghe nói hắn đã chạy trốn đến Ký Bắc, đang tu dưỡng ở Ký Bắc! Nếu lão ca có hứng thú thì có thể đến đó tìm!”
Lão giả vui mừng nói: “Được được được! Có phương hướng tốt hơn nhiều so với không có phương hướng!”
“Vậy sao? Môn chủ Thiên Môn đang ẩn náu ở Ký Bắc thật à? Sao ta không biết nhỉ?” Quách Thiếu Soái lo lắng.
Ký Bắc chính là quê hương của hắn ta, ấy vậy mà lại có một tên ma đầu đang ẩn náu ở đó!
Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng: “Đây là chuyện bí mật của triều đình, ngươi không biết cũng là lẽ thường! Dẫu sao thì một người nguy hiểm như hắn ta phải để càng ít người biết tới càng tốt! Có điều tám chín phần mười là như vậy rồi!”
“Nghỉ ngơi hai ngày rồi lão phu sẽ đi tìm hắn ta phân cao thấp!” Lão giả nói.
“Vậy là đúng rồi!”
Lâm Bắc Phàm cười vui vẻ: “Môn chủ Thiên Môn là một tên ma đầu đấy, không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện tày trời, người người đều ghét! Thế nên lão ca cứ đánh thỏa thích, giết hắn ta chính là trừ hại cho dân!”
“Lão đệ nói phải, ha ha!” Lão giả bật cười, hắn ta thích nhất là như vậy.
“Lão ca, lão đệ có thể giúp ngươi một tay!”
“Ngươi giúp ta kiểu gì?”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, đoạn bảo: “Ta có thể mượn thế lực của triều đình để lan truyền tin đồn rằng lão ca muốn đánh một trận với môn chủ Thiên Môn, nếu không tới thì hắn ta chính là con rùa rụt cổ! Nếu hắn ta là một vị Tông Sư hẳn sẽ không muốn bị người trong thiên hạ cười chê đâu, thế nên chắc chắn hắn ta sẽ chạy ra giao đấu với ngươi! Song nếu chịu được…”
“Chắc chắn hắn ta không chịu được đâu!”
Lão giả vỗ một chưởng, đoạn bảo: “Làm một cường giả trên võ đạo chắc chắn phải dũng mãnh tinh tiến, phải tiến bộ nhanh! Nếu không dám đồng ý trận đấu cùng cấp thì tiền đồ của hắn ta chỉ có vậy mà thôi!”
“Lão ca nói phải!” Lâm Bắc Phàm nói.
Lão giả chắp tay: “Chuyện tiếp theo làm phiền Lâm lão đệ rồi!”
Lâm Bắc Phàm xua tay một cách khiêm tốn, nói: “Không, phải là chúng ta làm phiền lão ca chứ, ngươi giúp chúng ta diệt trừ một mối họa mà!”
Hai người bèn bật cười: “Ha ha!”
Lâm Bắc Phàm thầm nhủ, Ký Bắc vương, môn chủ Thiên Môn, bản quan chuẩn bị tặng cho các ngươi một niềm vui bất ngờ đây, hy vọng các ngươi đừng sợ nhé!
Lão giả ở kinh thành hai ngày, tiếp tục bàn võ đạo với Lâm Bắc Phàm.
Sau đó hắn ta khởi hành đến Ký Bắc để tìm môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện. Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm mượn thế lực triều đình bắt đầu tung tin đồn.
“Các ngươi nghe nói gì chưa? Sư phụ của Ngự Miêu Dạ Lai Hương đến rồi, hắn ta là một vị Tông Sư già đời cực kì mạnh, đang chuẩn bị đến Ký Bắc để quyết đấu với môn chủ Thiên Môn Lãnh Nhược Thiện đấy!”
“Môn chủ Thiên Môn vẫn luôn trốn ở Ký Bắc á?”
“Không biết nữa, nghe người ta nói thế! Cơ mà hắn ta cũng giỏi trốn ghê, trốn cả nửa năm nay rồi, chẳng khác gì một con rùa rụt cổ! Những con rùa khác vài ngày còn thò đầu ra hít thở không khí, còn hắn ta thì không!”
“Hắn ta đâu có dám ra ngoài, hắn ta chả sợ chết khiếp từ lâu rồi ấy chứ, ha ha!”
“Đúng vậy, sợ từ lâu rồi, làm gì còn phong thái Tông Sư như ngày xưa nữa, ha ha!”
Những lời đồn được lan truyền đến Ký Bắc.
Tại vương phủ, quân sư Gia Cát tiên sinh vội vã chạy vào: “Vương gia, không hay rồi! Có chuyện lớn rồi!”
Ký Bắc vương đang xử lý công vụ, sắc mặt hắn ta đanh lại. Chuyện khiến quân sư hoảng loạn thế kia chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Hắn ta vội bỏ công vụ xuống, đứng dậy hỏi: “Quân sư, có chuyện gì, mau nói cho bản vương đi!”
Gia Cát tiên sinh vội bảo: “Vương gia, hiện giờ bên ngoài đang lan truyền tin môn chủ Thiên Môn trốn ở Ký Bắc chúng ta! Bây giờ sư phụ của Ngự Miêu triều đình Dạ Lai Hương là một vị Tông Sư già đời đang chuẩn bị đi khiêu chiến với các cao thủ thiên hạ. Nghe nói môn chủ Thiên Môn trốn ở Ký Bắc nên đến để tuyên chiến!”