Bài học quá sâu sắc, cho nên hắn ta không dám khinh thường chút nào, buổi tối có thể đi điều tra tình huống cụ thể.
Kết quả, thông tin được biết đến bị hạn chế, chẳng có tác dụng gì.
Tuy nhiên, có một tin tức đã thu hút sự chú ý của hắn ta.
Hành động chống rét lần này do Lâm Bắc Phàm đề xuất và chủ trì.
Hắn ta thật sự vừa yêu vừa hận Lâm Bắc Phàm.
Yêu là bởi vì người này có tài học, có bản lĩnh, có thể trị quốc cũng có thể đánh giặc, thiên hạ không ai có thể sánh được.
Dựa vào sự cố gắng của hắn Đại Võ mới xoay chuyển được tình thế suy sụp càng ngày càng lụn bại mà trở nên hưng thịnh, quốc lực càng ngày càng cường thịnh.
Hắn ta khát vọng có được nhân tài như Lâm Bắc Phàm trợ giúp cho mình.
Hận là bởi vì sở dĩ Đại Hạ rơi vào cục diện hiện giờ, hắn hoàn toàn không thoát khỏi quan hệ.
Nhưng bất luận yêu cũng tốt hận cũng tốt, hắn là người làm việc mưu tính sâu xa, chưa bao giờ bỏ qua cũng chưa bao giờ thất bại.
Hắn đã tự mình chủ trì chuyện này, cho thấy chuyện này rất quan trọng. Cho dù không phải thảm họa băng tuyết thì chỉ sợ cũng là thời tiết cực kỳ lạnh, sẽ chết người.
Đại Hạ bọn họ cũng không chịu nổi giày vò nữa!
Thà tin rằng nó có hơn là gặp phải sai lầm vì đã không tin!
Sắc mặt của hoàng đế Đại Hạ trở nên thận trọng, nói: "Truyền mệnh lệnh của trẫm, cả nước chuẩn bị chống rét!"
Lúc này, các quốc gia khác cũng biết hướng đi của Đại Võ.
Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không tin rằng thảm họa băng tuyết sẽ đến một lần nữa.
Loại thảm họa băng tuyết có quy mô này trăm năm có một lần đã là rất nhiều rồi, không thể đến liên tiếp trong hai năm được. Ngoài ra, họ có một chuyện quan trọng hơn cần phải làm ngay bây giờ.
Tỷ như, các hoàng tử hoàng tôn của Đại Viêm hoàng triều đang vội vàng tranh quyền đoạt lợi, công phạt lẫn nhau, căn bản cũng không đặt tâm tư vào việc chống rét. Thiên hạ chết bao nhiêu người thì bọn họ cũng không quan tâm, có thể giành được đại quyền chí tôn hay không mới là chuyện bọn họ cần quan tâm.
Lúc này các tiểu quốc xung quanh Đại Viêm hoàng triều đang vội vàng thảo phạt Đại Viêm, cướp đoạt địa bàn và tài nguyên, không có tâm tình quan tâm đến chuyện khác.
Có điều, Đại Viêm tuy rằng quốc loạn nhưng lực lượng quân sự vẫn vô cùng kiên cố. Bảo vệ vững chắc quốc môn, ngăn cản sự xâm lấn của các quốc gia xung quanh.
Vì thế, những tiểu quốc này bắt chước theo liên minh phạt Hạ năm đó, tạo thành đại quân phạt Viêm, đã tập kết hai trăm vạn binh mã, hơn năm mươi cường giả Tiên Thiên, thảo phạt Đại Viêm.
Lực lượng này vô cùng hùng hậu, quả nhiên quốc môn của Đại Viêm không thể đánh lại.
Không đến một ngày, quốc môn của Đại Viêm đã bị phá vỡ, đại quân hai trăm vạn tiến vào lãnh thổ của Đại Viêm.
Việc này đã hấp dẫn ánh mắt của người trong thiên hạ.
“Đại Viêm bị liên quân bảy nước công phá rồi sao?"
"Đại Viêm chỉ sợ không xong rồi!"
Về chuyện Đại Võ phòng rét dần dần đã bị người ta quên mất.
Đại Viêm hoàng triều bởi vì binh lực phân tán, các hoàng tử tự mình làm chính trị, không muốn tổn hại binh mã của mình cho nên liên quân bảy nước một đường công thành chiếm đất, thế như chẻ tre.
Về cơ bản, mỗi ngày đều có thể đánh hạ một tòa thành trì.
Trông tốc độ có vẻ không chậm, có thể nhanh hơn nếu không phải vì dành hầu hết thời gian cho việc đi đường và nghỉ ngơi.
Lúc này, các thống soái của liên quân bảy nước cực kỳ vui vẻ, đều bắt đầu kiêu ngạo hẳn lên.
“Đây là thực lực của Đại Viêm sao, không chịu nổi một kích như thế!"
"Đúng vậy, vốn tưởng rằng Đại Viêm có thể chống đỡ lâu một chút, không ngờ lại yếu ớt như thế! Thân là một hoàng triều, thật làm người ta thất vọng"
“Mọi người đã phát hiện ra chưa, không có Đại Võ chúng ta cũng có thể làm được!"
“Đúng vậy, chỉ cần chúng ta liên hợp lại thì hoàng triều cũng có thể phá!"