“A!” Ba vị phản vương tức điên lên.
Bọn họ chỉ hận không thể xông ra ngoài để bóp nát, ăn tươi nuốt sống cái tên loạn thần giặc tử này.
“Lâm Bắc Phàm, ngươi là cái đồ tiểu nhân, gian tặc, ngươi đừng có mà đắc ý! Dựa vào những gì ngươi đã làm, sớm muộn gì ngươi cũng vào thiên lao thôi! Ngày này chắc chắn sẽ không còn xa đâu!” Ký Bắc vương lớn tiếng nói.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Cảm ơn lời tốt lành của ngươi, mà khoan đã, chắc các ngươi không đợi được đến ngày đó đâu! Ta sẽ thường xuyên tới thăm các ngươi, ta cứ thích dáng vẻ các ngươi ngứa mắt mà không làm gì được ta đấy!”
“A!” Ba vị phản vương lại phát điên.
“Không có chuyện gì thì ta đi trước đây!”
Lâm Bắc Phàm vỗ đầu: “À đúng rồi, ta còn có một món quà tặng cho các ngươi đấy!”
Lâm Bắc Phàm vỗ tay, có hai quan sai bưng một cái chuông lớn tới.
“Có phải trông rất quen hay không?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Ta thấy các ngươi cứ tặng tới tặng lui cái này cho nhau nên đặc biệt lưu ý, rồi ta đã mang nó đến đây cho các ngươi, để các ngươi và nó trông coi lẫn nhau!”
Ba vị phản vương đen mặt, bọn họ nghiến răng, trừng mắt với Lâm Bắc Phàm: “Ngươi là đồ tiện nhân!”
“Không cần phải cảm ơn ta đâu, vốn dĩ ta là một người thích giúp đỡ người khác mà, tạm biệt nhé!”
Lâm Bắc Phàm phủi mông rời đi, hắn tới một thiên lao khác.
!
!
Gian phòng giam đó là nơi giam giữ thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung.
Lúc này, thái tử Đại Hạ đang đứng trước bàn đọc sách luyện thư pháp, trông vô cùng thư thái.
Trông thấy Lâm Bắc Phàm, hắn ta chỉ nở nụ cười nhạt: “Lâm đại nhân, sao ngươi rảnh rỗi mà đến đây thế? À không, giờ chắc phải gọi ngươi là Lâm thừa tướng rồi!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay, mỉm cười: “Tham kiến thái tử điện hạ! Ta mới được phong làm thừa tướng mấy ngày mà ngươi đã biết rồi! Ngươi ở trong thiên lao thì làm sao mà biết được vậy?”
“Đơn giản lắm!”
Hạ Thiên Khung mỉm cười: “Mặc dù bản cung bị nhốt ở đây song các ngươi chưa từng ngược đãi bản cung, ăn mặc các thứ đều đầy đủ hết! Bản cung đã trích một ít trong số đó ra là mấy tên lính đều nói hết! Cơ mà mong Lâm đại nhân đừng trách phạt bọn họ!”
“Chỉ cần không phạm phải vấn đề quy tắc thì bản quan cũng lười tính sổ bọn họ!” Lâm Bắc Phàm nói.
Hạ Thiên Khung buông cây bút trong tay xuống, hắn ta đi đến trước mặt Lâm Bắc Phàm, nói: “Lâm đại nhân, khó khăn lắm ngươi mới có thời gian rảnh rỗi tới thăm bản cung, bản cung rất vui, chúng ta làm một ly nhé, ngươi thế thế nào?”
“Điện hạ đã mời thì bản quan cũng không dám từ chối!”
Thời gian một ấm trà trôi qua, Lâm Bắc Phàm tiến vào bên trong nhà lao.
Hai người ngồi bên một cái bàn rượu nhỏ, trên bàn bày rượu và chút đồ ăn. Hai người vừa uống, vừa nói cười chuyện trò.
Hạ Thiên Khung uống rượu, đoạn cảm thán: “Nói thật lòng, uống rượu phải có người uống cùng mới đúng vị! Trước kia bản cung ở đây toàn uống một mình, tự nói chuyện với mình, chán vô cùng.”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Ngươi có thể mời bọn lính uống cùng ngươi cơ mà!”
Hạ Thiên Khung lắc đầu, hắn ta mỉm cười: “Người ta thường hay nói uống rượu mà gặp tri kỷ thì ngàn ly cũng không đủ! Uống rượu ấy à, là phải tìm tri kỉ mới được! Bằng không sẽ thành đàn gảy tai trâu, rượu cũng mất đi một phần vị!”
“Bản cung mang chí lớn thiên hạ, còn mấy tên lính kia chỉ canh gác phòng giam hoặc là làm tạp vụ trong kinh thành, sao có thể có cùng chủ đề mà nói chuyện với bản cung! Bản cung nói gì bọn họ cũng không hiểu, bọn họ nói gì bản cung cũng chẳng thấy hứng thú! Hai bên không hợp nhau thì thà không uống còn hơn.”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Thái tử điện hạ nói phải!”
Hạ Thiên Khung mở cây quạt trong tay, hắn ta chỉ về phía Lâm Bắc Phàm: “Đây là một trong những nơi quan trọng của kinh thành Đại Võ, cũng chỉ có Lâm đại nhân ngươi… mới xứng làm tri kỷ của bản cung!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Thái tử điện hạ, ngươi đánh giá ta quá cao rồi!”
“Không hề, bản cung tin vào trực giác của mình!”
Hạ Thiên Khung nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt sáng rực: “Nghe đâu ngày xưa khi bản cung tới chơi Đức Thiên Phủ, lúc sắp rời đi ngươi đã kiến nghị với triều đình là giữ bản cung lại, bởi bản cũng sẽ uy hiếp đến Đại Võ và có thể gây ra chiến tranh!”
“Nếu khi ấy triều đình Đại Võ nghe lời của ngươi thì e là không có trận chiến Hổ Lao Quan sau này rồi! Thế nên cả Đại Võ người hiểu bản cung nhất là ngươi, ngươi mới là tri kỷ của bản cung!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Chúng ta cũng là kẻ địch của nhau!”
“Thực ra cũng có thể coi là kẻ địch, ai vì chủ nấy mà thôi!”
Hạ Thiên Khung mỉm cười: “Ngươi xem hiện giờ ta không còn tranh giành lợi ích nữa, đã thế còn có thể ngồi xuống uống rượu chuyện trò, chẳng phải sao?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu, hắn nói: “Cũng phải!”
“Vốn dĩ đã là vậy! Giữa chúng ta vốn dĩ không thù không oán, chỉ là bởi lập trường quốc gia nên mới đối địch nhau thôi! Tới giờ bản cung vẫn rất tán thưởng ngươi, nếu ngươi là người Đại Hạ thì tốt biết bao!” Hạ Thiên Khung tiếc nuối nói.
Lâm Bắc Phàm rót cho hắn ta một ly: “Thái tử điện hạ, dù ta có là người Đại Hạ thì cũng sẽ không làm việc cho ngươi đâu! Phải biết rằng nhân tài cần mảnh đất phù hợp dành cho mình thì mới có thể phát triển được!”
“Giống như những gì ta nói trước kia ấy, quất sinh trưởng ở Hoài Nam là cây quýt, sinh trưởng ở Hoài Bắc lại là cây quất! Ta mà ở Đại Hạ thì không thể phát huy tài năng của mình! Đại Hạ không có thứ mà ta muốn! Chỉ có ở Đại Võ thì ta mới như cá gặp nước!”