Quốc chủ Bạch Tượng vô cùng kinh ngạc, không ngờ nội loạn khiến hắn ta bó tay chịu trói này lại được dẹp yên một cách dễ dàng như thế.
Hơn nữa còn không hao tổn một binh một tốt nào, ngay cả máu còn không chảy.
Hắn ta không thể không một lần nữa dựng ngón cái với Lâm Bắc Phàm, khen ngợi: “Lâm thừa tướng, giải quyết xong bạo loạn trong nước một cách dễ dàng như thế, bản vương thật sự phục ngươi quá, chính vì có ngươi nên Đại Võ mới phát triển không ngừng, càng ngày càng tốt hơn!"
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Quốc chủ Bạch Tượng, ngươi quá khen rồi, chẳng qua là phân ưu giúp bệ hạ mà thôi! Quốc chủ Bạch Tượng, hiện giờ việc đã giải quyết giúp ngươi rồi, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của mình! Gửi thần thư lên, cúi đầu xưng thần với Đại Võ, đồng thời trong vòng ba tháng nộp cống phẩm đã hứa lên! Bằng không bản quan cũng không tiện ăn nói với bệ hạ!"
Đưa thần thư lên đối với quốc chủ Bạch Tượng mà nói cũng không có vấn đề gì cả.
Bây giờ Đại Võ thế mạnh, binh hùng tướng mạnh, một quốc chủ nước nhỏ như hắn ta cúi đầu xưng thần cũng không tính là gì.
Điều khiến hắn ta đau lòng nhất là phải nộp cống phẩm đã hứa lên trong vòng ba tháng.
Thời gian quá gấp rút, vừa trải qua một trận thảm họa băng tuyết, vương triều bọn họ tổn thất nghiêm trong, hoàn toàn không thể gom được nhiều cống phẩm như thế.
Nhưng không làm được cũng phải làm, đắc tội với Đại Võ thì lại không hay.
“Chắc rồi chắc rồi, bản vương tuyệt đối sẽ không bội ước!"
Quốc chủ Bạch Tượng lớn tiếng hứa hẹn, trong mắt xuất hiện một tia độc ác.
Sở dĩ hắn ta đánh đổi cái giá to lớn như thế còn không phải vì quốc dân phía dưới không nghe lời, muốn lật đổ sự thống trị của hắn ta hay sao?
Bây giờ chiến loạn đã bị dẹp yên, cũng nên từ từ tính sổ rồi!
Lông cừu phải ở trên thân cừu, ta không gom đủ cống phẩm thì lấy đồ của các ngươi gom vào thôi.
Quân chủ Bạch Tượng tạm biệt Lâm Bắc Phàm rồi vội vã đi mài dao.
Mà lúc này, chuyện Lâm Bắc Phàm đã giải quyết xong nội loạn ở Bạch Tượng đã nhanh chóng lan truyền khắp thiên hạ, có rất nhiều người khâm phục kế sách này, nhưng phần lớn vẫn là cười nhạo.
“Cho hơn hai trăm vạn dân nước Bạch Tượng tới Võ Tây khai hoang trồng trọt, đầu óc nghĩ gì vậy không biết?"
"Vùng Võ Tây chính là một nơi cằn cỗi, đất đai bạc màu, nếu có thể trồng được lương thực thì đã trồng từ lâu rồi, nào cần đợi đến bây giờ?"
“Đại Võ làm vậy là tự đeo lên lưng mình một gánh nặng lớn mà!"
“Hơn hai trăm vạn dân, ăn uống vệ sinh cũng là một vấn đề rồi! Mấu chốt là bọn họ có nhiều lương thực như vậy để nuôi người không?"
“Vừa trải qua thảm họa băng tuyết, vật tư ở quốc gia nào cũng khan hiếm, bây giờ điều quan trọng nhất là giữ lương thực của mình! Nhưng Đại Võ lại hào phóng lấy ra nuôi dân nước khác, đầu óc có vấn đề rồi!"
“Nếu không trồng được lương thực thì phen này lỗ to!"
“Chắc chắn không trồng được đâu, ta đang đợi xem trò cười của Đại Võ đây! Ha ha!"
Tuy rằng mọi người đều biết Đại Võ đã nghiên cứu ra một giống lúa nước có sản lượng cao là lúa Thái Bình, trồng trên ruộng đất phì nhiêu, lượng mưa dồi dào thì chắc chắn có thể tăng sản xuất tăng thu nhập. Nhưng ngươi trồng ở một nơi vừa bạc màu vừa thiếu nước như Võ Tây này, cho dù nó có thể phát triển cỡ nào nhưng không hấp thụ dinh dưỡng thì chắc chắn không thể lớn nổi.
Cho nên mọi người đều đang đợi xem trò cười của Đại Võ.
Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm lại rất bận rộn, hoàn toàn không rảnh để ý dư luận bên ngoài.
Hắn tập trung rất nhiều quan viên và nhân thủ tới để tiến hành đăng ký tạo sổ cho người dân Bạch Tượng, sau đó chia thành các đội kéo đến các khu vực ở Võ Tây để khai hoang trồng trọt.
Đồng thời còn phải điều động đủ lương thực và vật tư từ triều đình tới để nuôi nhóm người này.
Đến buổi tối, hắn còn phải lén lút chuồn ra ngoài.
Võ Tây thiếu nước?
Vậy ta cho vài trận mưa to!
Võ Tây bạc màu?
Vậy ta cho giun đất ngoáy (động đất), xới đất phì nhiêu ở sâu bên dưới lòng đất lên!