Tên đạo sĩ bất lương bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Hai người đều là nam nhân đấy, kết quả lại tay nắm tay, quá là sến!
Nhất là ánh mắt của hoàng đế Đại Viêm, trông cứ như kiểu chỉ hận không thể nuốt chửng hắn ta luôn vậy!
Đạo sĩ bất lương vội rút tay ra, hắn ta nói: “Bệ hạ, đương nhiên là bần đạo còn nhớ cách luyện chế thần dược rồi!"
Mặc dù hắn ta làm bừa song những nguyên liệu cần dùng và cả quá trình hắn ta đều nhớ rõ mồn một. Trong đó có một điều đặc biệt là hắn ta còn cho cả xương rồng vào.
Chẳng lẽ xương rồng có tác dụng hả?
Đạo sĩ bất lương hưng phấn, dường như hắn ta đã tìm thấy được điểm mấu chốt!
“Nhớ là tốt! Nhớ là tốt rồi!"
Hoàng đế Đại Viêm hưng phấn nói: “Mặc dù tối qua chúng ta đã thất bại! Có điều do chúng ta không biết hậu quả của việc luyện chế thành công đan dược nên mới thất bại! Lần sau chúng ta chuẩn bị kỹ hơn là có thể thành công giữ được đan dược!"
Đạo sĩ bất lương cũng gật đầu: “Bệ hạ nói phải!"
“Quốc sư, ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi, về sau ngươi ở luôn trong hoàng cung cũng được! Đợi ngươi dưỡng thương xong thì chúng ta lại bắt đầu luyện chế đan dược! Ngươi cần nguyên liệu gì thì cứ nói với trẫm, trẫm sẽ lục soát khắp thiên hạ để tìm cho ngươi!” Hoàng đế Đại Viêm vỗ ngực bảo đảm.
“Đa tạ bệ hạ! Bần đạo cần..."
Tên đạo sĩ bất lương lên tiếng, kể ra một chuỗi các vật liệu quý hiếm.
Thế nhưng hoàng đế Đại Viêm không hề do dự, hắn ta cho người ghi lại rồi dặn dò đạo sĩ bất lương mấy câu, sau đó rời khỏi tẩm cung.
Hoàng đế Đại Viêm lập tức triệu tập các quan văn võ trong triều, truyền danh sách những thứ vật liệu kia cho họ xem.
“Trẫm không cần biết các ngươi dùng cách gì, nhất định phải thu thập đủ những thứ có trong danh sách này cho trẫm! Chuyện này liên quan đến đại nghiệp trường sinh của trẫm, các vị ái khanh bắt buộc phải chú ý, lấy chuyện này làm trọng!"
Một vị lão thần tỏ vẻ chần chừ: “Nhưng mà bệ hạ à, chuyện này chẳng khác gì vơ vét của cải của nhân dân, hơn nữa còn dễ khiến người dân phẫn nộ! Hiện giờ tình hình trong nước đang không ổn định, binh hoang mã loạn, chúng ta phải giữ thiên hạ thái bình đã rồi mới thu thập mấy thứ kia được không?” Hoàng đế Đại Viêm đập bàn, hắn ta tức giận: “Rặt một lũ dân đen tầm nhìn hạn hẹp, làm lỡ mất đại nghiệp trường sinh của trẫm! Bọn chúng sẽ không hiểu được sau khi trẫm trường sinh thành tiên sẽ ban ơn thiên hạ, bọn chúng sẽ được hưởng thái bình còn gì?"
“Bệ hạ nói phải!"
“Bọn họ đúng là dân đen ếch ngồi đáy giếng! Sau khi bệ hạ thực hiện đại nghiệp trường sinh bất lão là thiên hạ sẽ nằm trong tay bệ hạ, người người được bình an! Bọn họ không những không biết ơn mà còn làm lỡ chuyện của bệ hạ, đúng là đáng bị trách tội!"
“Bệ hạ, vi thần ủng hộ cách làm của bệ hạ!"
Các quan văn võ trong triều đều đã được trông thấy thuốc trường sinh bất lão trong truyền thuyết, bọn họ tin sái cổ, thế nên ai cũng đồng tình với ý kiến của bệ hạ.
Dù có một vài người phản đối song đều bị những người đồng ý át mất.
“Vậy nên không cần phải quan tâm đến bọn họ! Ai dám phản kháng thì phái binh lính đi xử lý cho trẫm!"
“Vâng thưa bệ hạ"
Thế là để thực hiện giấc mộng trường sinh của mình, hoàng đế Đại Viêm đã bỏ mặc sự sống chết của dân chúng, dốc sức đi tìm những thiên tài địa bảo bằng mọi giá để luyện chế thuốc trường sinh bất lão.
Chuyện này khiến dân chúng nổi dậy, ai cũng ai oán “Cuộc sống của chúng ta đã khó khăn lắm rồi mà ngươi còn nghĩ đến giấc mộng trường sinh của mình sao?"
“Bệ hạ tuyệt đối đã bị yêu ma quỷ quái mê hoặc rồi đến mụ mị đầu óc rồi!"
“Để thực hiện giấc mộng trường sinh của mình mà bệ hạ vơ vét của dân, không lo đến sự sống chết của dân...
đúng là đồ hôn quân! Tên hôn quân xấu xa!"
“Đại Viêm không còn hi vọng nữa rồi, chúng ta không thể sống được nữa rồi, thôi tạo phản luôn đi!"
“Đúng vậy! Chúng ta tạo phản đi!"
Thế là nông dân ở khắp mọi nơi đồng loạt phất cờ khởi nghĩa, chiến tranh nổ ra khắp đất nước. Hoàng đế Đại Viêm cực kì phẫn nộ, hắn ta phái binh lính đi dẹp loạn.