Trận thắng ngày hôm qua đều khiến nữ đế và bách quan hớn hở, sắc mặt ai cũng thong dong, nhẹ nhõm.
Ánh mắt bọn họ không khỏi dừng trên người Lâm Bắc Phàm.
Hy vọng hắn càng lợi hại hơn nữa, dẫn đầu các tài tử Đại Võ giành chiến thắng! Nếu để so sánh thì sắc mặt người bên Đại Viêm nghiêm nghị hơn rất nhiều.
Hôm qua bọn họ đã thua hai ván, thế cục vô cùng bất lợi, hôm nay bọn họ phải thắng bằng bất cứ giá nào.
Nữ đế nhìn sắc trời, đoạn gật đầu với người dẫn chương trình: “Bắt đầu được rồi!”
“Vâng thưa bệ hạ!”
Người dẫn chương trình quay người hướng về phía hai bên, đoạn cao giọng tuyên bố: “Ván thứ ba trong trận đấu – thư pháp!”
“Mời hai bên cử ra tài tử, tiến thành cuộc thi thư pháp! Người thắng sẽ ở lại, người thua bước xuống! Cho đến khi tài tử hai bên đều thi hết thì cuộc thi sẽ kết thúc! Người cuối cùng ở lại sẽ là người chiến thắng!”
Bên Đại Viêm.
“Lưu Hải, ván này ngươi lên trước đi!”
Tam hoàng tử nói.
Lưu Hải thấy hơi cẳng thẳng: “Nhưng điện hạ à, trong mọi người thì thư pháp của ta bình thường lắm! Nếu ta lên trước nhỡ thua thì sẽ ảnh hưởng đến khí thế của bên ta!”
“Ngươi không phải lo, cứ lấy thực lực của ngươi ra, hôm nay chúng ta chắc chắn sẽ thắng!”
Tam hoàng tử tự tin vô cùng.
Bản cung đã mua chuộc người mạnh nhất bên kia rồi, ngươi còn sợ không thắng nổi sao? Chỉ cần hắn nhường chút thì những thứ khác không cần phải lo lắng nữa!
“Vâng thưa điện hạ!”
Lưu Hải hít một hơi rồi bước lên trường diễn võ.
Phía Đại Võ.
“Liêu Như Mẫn, ngươi lên trước đi!”
Lâm Bắc Phàm nói.
“Tế tửu đại nhân, ngươi không lên hả?”
Liêu Như Mẫn sững sờ.
Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Bọn họ quá yếu, đúng là không kích thích nổi ý chí chiến đấu của ta! Ngươi cứ lên trước đi, thể hiện trình độ thư pháp của ngươi ra! Cứ bình tĩnh, còn có bản quan ở phía sau!”
“Vâng thưa tế tửu đại nhân!”
Liêu Như Mẫn ưỡn ngực bước lên trường diễn võ. Cứ thế cuộc thi thư pháp chính thức bắt đầu.
Cách thi là hai bên có đề thi giống nhau và viết chữ lên giấy.
Bọn họ sẽ viết trong thời gian quy định sẵn, sau đó bày ra để mọi người bầu phiếu, được nhiều phiếu hơn sẽ chiến thắng.
Thời gian nửa nén hương trôi qua, hai bên đều đã viết xong và bày giấy ra.
“Chữ của Lưu Hải viết rất sạch sẽ, có lực, còn hơi bay bổng, không tồi không tồi!”
“Chữ của Liêu Như Mẫn cũng rất đẹp, nhưng vẫn kém hơn một chút so với Lưu Hải.”
“Đúng đó, chênh lệch giữa hai người là quá rõ ràng!”
“Mặc dù Lưu Hải là người bên Đại Viêm nhưng lão phu vẫn bầu cho hắn ta một phiếu!”
“Hiện giờ bắt đầu bầu phiếu!”
Trọng tài cao giọng nói.
Lượt bỏ phiếu kết thúc, trọng tài lại tuyên bố: “Lưu Hải phía Đại Viêm được năm mươi lăm phiếu, Liêu Như Mẫn phía Đại Võ được hai mươi hai phiếu! Lưu Hải chiến thắng!”
Mọi người bên Đại Viêm hoan hô, còn bên Đại Võ thì thở dài thườn thượt.
Tiếp đó, Đại Võ cử người thứ hai ra trận.