Thời gian hai chén trà trôi qua, cuối cùng tam hoàng tử cũng lấy lại bình tĩnh, hắn ta tĩnh tâm và bắt đầu viết chữ trên giấy Tuyên Thành.
Do tâm trạng thoải mái nên hắn ta viết rất lưu loát và cực kì thư thái. Trông nét chữ trên giấy cũng đẹp thêm mấy phần.
Bên ngoài trường thi, người bên Đại Viêm ai nấy cũng hớn hở và hết lời khen ngợi.
“Chữ của tam hoàng tử cứ như rồng bay phượng múa vậy, tự nhiên vô cùng, trông đẹp hơn ngày thường rất nhiều!”
“Điện hạ đã tĩnh tâm thật rồi nên chắc chắn sẽ phát huy tốt hơn ngày thường!”
“Mặc dù ta rất bội phục Lâm Bắc Phàm và rất thích chữ của hắn, song tiếc rằng hắn đã phạm phải sai sót vô cùng lớn nên ván này chúng ta thắng chắc rồi!”
“Trời đứng về phía chúng ta, ha ha!”
Người bên phía Đại Võ bắt đầu thở dài thườn thượt, bọn họ ai cũng thấy tiếc nuối.
“Xem ra ván này chúng ta thua rồi, tiếc quá!”
“Ban đầu thể hiện tốt lắm mà, nhưng ai ngờ có trận gió thổi qua và làm loạn tiết tấu của Lâm tế tửu!”
“Số nó đã vậy thì biết phải làm sao?”
Bên trong trường diễn võ, tam hoàng tử vẫn đang viết chữ.
Những nét chữ đẹp đẽ lần lượt xuất hiện trên mặt giấy, người phía Đại Viêm cũng trở nên hưng phấn hơn, còn bên Đại Võ thì càng lúc càng thất vọng.
Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì Đại Viêm chắc chắn sẽ thắng ván này! Đến cả tam hoàng tử cũng cho là như vậy.
Tâm trạng của hắn ta vô cùng tốt nên nét chữ cũng thư thái lắm, hắn ta nở nụ cười đầy phóng khoáng, tâm trạng thể hiện hết lên gương mặt.
“Viết xong chữ này thì bản cung thắng rồi, Đại Viêm thắng rồi, ha ha…”
Đúng lúc ấy, đầu ngón tay của Lâm Bắc Phàm khẽ cử động.
Chu Lưu Lục Hư Công, thi triển!
Chu Lưu Lục Hư Công là một loại công pháp thần kỳ, nắm giữ tám loại sức mạnh tự nhiên bao gồm cả sức mạnh của gió.
Ngón tay Lâm Bắc Phàm khẽ động đậy, một cơn gió bỗng nhiên thổi qua.
“Vù.”
Cơn gió như ập xuống từ trên trời, bất ngờ không hề báo trước!
Nó còn mạnh hơn cả cơn gió mà ban nãy Lâm Bắc Phàm gặp phải! Gió thổi, cuốn bụi cát bay lên cả mặt tam hoàng tử.
Tam hoàng tử không khỏi nhắm mắt lại.
Tuy nhiên cơn gió quá lớn, thổi bay cả giấy trên bàn. Giây bay tán loạn phát ra những âm thanh sột soạt.
Tam hoàng tử nhận thấy điều không ổn nên lập tức mở mắt ra, nhưng tất cả đã muộn.
Chỉ thấy bút lông trong tay hắn ta quệt một đường lớn trên giấy như thể xé rách cả đất trời!
Rất nhiều chữ đã bị phá hỏng bởi nét bút ấy, cả mặt giấy bỗng trở nên xấu xí vô cùng!
Tam hoàng tử đau đớn gào thét: “Không!”
Cơn gió mạnh kia đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chớp mắt cái đã chẳng thấy tăm hơi đâu.
Chỉ để lại một mình tam hoàng tử ngây ngốc như người mất hồn, miệng hắn ta há to, hai mắt nhìn chằm chằm lên tờ giấy viết chữ trên bàn, trong đôi mắt ấy là vẻ chấn kinh, hoang mang, đau đớn, hối hận và tiếc nuối…
Trông sắc mặt hắn ta khó coi đến cực điểm, như bị người ta đoạt mất linh hồn vậy.
“Sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?”
“Sao điện hạ lại bi thương thế kia?”
…
Người bên phía Đại Viêm kinh ngạc!
Bọn họ tưởng tam thái tử có chuyện gì nên vội vã chạy tới.