“Lâm đại nhân nói phải!”
Chu tướng quân cực kì tán đồng, hắn ta mong chờ, hỏi: “Bọn chúng sắp sửa công thành, ngươi có kế sách gì hay không?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bàn về năng lực bảo vệ thành trì thì Chu tướng quân vẫn hơn một bậc, ta nào dám múa rìu qua mắt thợ chứ?”
“Không dám không dám!”
Chu tướng quân vội xua tay, hắn ta khiêm tốn nói: “Lâm Bắc Phàm ngươi vẫn lợi hại hơn, lão phu thực sự bội phục vô cùng! Việc đã đến nước này, mong Lâm đại nhân đừng giấu tài!”
“Thực ra bản quan có một kế! Kế này mà thực hiện thì bảo đảm sẽ khiến cho bọn chúng có đi mà không có về!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười, nói.
Hai mắt Chu tướng quân sáng rực lên: “Kế gì thế? Mau nói cho lão phu nghe!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu tỏ vẻ thần bí: “Vẫn chưa tới lúc, thiên cơ bất khả lộ!”
“Hả? Tại sao không thể nói?” Chu tướng quân ngớ người.
“Bởi vì chưa đến lúc, hiện giờ mà nói thì không còn linh nghiệm nữa!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Chu tướng quân ngứa ngáy: “Lâm đại nhân, ngươi có thể nói cho lão phu nghe không? Lão phu đảm bảo sẽ không tiết lộ ra bên ngoài đâu!”
Lâm Bắc Phàm vẫn không chịu thỏa hiệp: “Chu tướng quân, ngươi cứ kiên nhẫn chờ đợi đi! Khi nào đến lúc thì chắc chắn bản quan sẽ nói kế sách cho ngươi!”
Chu tướng quân thất vọng rồi rời đi.
Mà lúc này, Võ Tây vương cùng Công Tôn tướng quân đã trở về đại doanh.
Bọn họ đã hy sinh mất mười vạn binh lính, kết quả vẫn chưa giải quyết được vấn đề nước uống, điều này khiến bọn họ vừa tức vừa nhụt chí.
“Không có nước thì ngày mai làm sao thổi lửa nấu cơm, chúng ta phải thế nào bây giờ?”
“Đừng nói đến thổi lửa nấu cơm, có thể không khát đến chết đã là một vấn đề nan giải rồi! Mấy chục vạn quân đấy, không có nước thì sao mà đánh trận?”
“Cái đám quân Tà Nguyệt đáng chết này! Lão phu phải thiêu chết bọn chúng!”
…
Võ Tây vương nhìn Phượng Sồ tiên sinh, hắn ta hỏi với vẻ mong chờ: “Quân sư, ngươi có kế sách gì không?”
Phượng Sồ tiên sinh cười khổ: “Vương gia, không bột đố gột nên hồ! Không có nước thì kế gì cũng vô dụng thôi!”
“Trừ sông Ngô Đồng ra thì gần đây có nguồn nước nào không?” Công Tôn tướng quân hỏi.
“Nguồn nước gần đây vẫn tới từ núi Phượng Hoàng, đó là một con sông khác tên là sông Chu Tước, có điều nơi đó cách đây cũng phải hơn trăm dặm! Đại quân chúng ta mà qua đó thì cần một đến hai ngày! Thế nhưng nếu qua được đó, vấn đề nước uống được giải quyết, song đánh trận thì không thể!” Phượng Sồ tiên sinh cười khổ.
Mọi người cũng cười khổ theo hắn ta.
Sau khi tới đó uống nước lại phải tốn một, hai ngày để về đánh trận.
Trong một, hai ngày này không uống nước hay sao, không nấu cơm hay sao?
Những chuyện này cũng cần đến nước!
Nhu cầu uống nước của đại quân chín mươi vạn người là vô cùng lớn! Ngươi cũng không thể vận chuyển nước được.
“Tới nay chúng ta chỉ còn một con đường duy nhất mà thôi!” Võ Tây vương trầm giọng nói.
“Con đường gì?” Mọi người đồng thanh hỏi.
Võ Tây vương rút kiếm chỉ về hướng Đại Võ, ánh mắt lộ vẻ hung tàn: “Cứ điểm Phượng Hoàng chắc chắn có nước! Chỉ cần chúng ta đánh tan cứ điểm Phượng Hoàng thì chắc chắn có thể giải quyết được vấn đề nước uống!”
“Đúng vậy!”
Mọi người thấy lòng mình rục rịch…
Lời Võ Tây vương nói đúng là một cách tốt, vả lại cũng là cách duy nhất. Chỗ này của bọn họ không có nước, song bên trong cứ điểm Phượng Hoàng chắc chắn có nước.
Chỉ cần đánh tan cứ điểm Phượng Hoàng là bọn họ có thể giành được nước, đã thế còn có thể tiến vào Trung Nguyên!
Như vậy đại nghiệp của bọn họ sẽ thành công!
“Thế nhưng…”
Phượng Sồ tiên sinh ấp úng: “Vương gia, thời tiết nắng nóng, chỗ chúng ta lại không có nước một ngày nay rồi, các binh sĩ vừa thiếu nước vừa say nắng, trạng thái tinh thần không hề lạc quan, sức chiến đấu giảm đáng kể! Lúc này mà công thành thì e là sẽ thương vong vô số!”
“Quân sư, thế ngươi có cách gì không?”
Võ Tây vương phản bác: “Tự ngươi đã nói đó thôi, không bột đố gột nên hồ! Hiện giờ chúng ta không có nước nên chỉ đành giải quyết vấn đề thiếu nước trước thôi! Mà nước thì nằm bên trong cứ điểm, chỉ cần đánh thắng là có được nước! Bằng không trăm vạn quân của chúng ta sẽ chết vì khát!”
“Vương gia nói phải, lão phu đồng ý!”
Công Tôn tướng quân nói: “Tới nay chúng ta thực sự chỉ còn con đường này thôi! Sự việc không thể chậm trễ, lập tức hành động!”
“Được!” Võ Tây vương lớn giọng nói.
Hai người đứng đầu đều đã quyết định, mọi người chỉ đành nghe theo.
Thế là trận chiến công thành đã bùng nổ!
Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân tập kết ba mươi vạn quân tiến về cứ điểm Phượng Hoàng.
“Giết! Dốc hết sức lực xông về phía trước!”
“Sau khi tiến vào là chúng ta có nước để uống rồi!”
“Mọi người cố gắng lên!”
Ngoài ra, vẫn còn ba mươi vạn quân khác ở phía xa bắn tên và ném đá, ba mươi vạn quân khác thì không làm gì cả, chỉ chờ chiến đấu.
Bên trong cứ điểm Phượng Hoàng, binh mã của triều đình cũng nhanh chóng hành động, bọn họ chắn cổng thành không để kẻ địch đánh phá.
Lúc này, nước nóng đã đun được đưa lên.
Các binh sĩ canh giữ cửa thành đổ nước xuống. Mặc dù nước không sôi nhưng nhiệt độ vẫn rất cao, đủ để khiến người ta bị phỏng. Sau khi đổ nước xuống, binh sĩ Võ Tây và Đại Nguyệt bèn kêu gào thảm thiết, cuối cùng ngã xuống.