Mọi người đều hít sâu một hơi.
Phải biết rằng Đại Tông Sư tối cao là cực hạn tu luyện của một võ giả! Cường giả với đẳng cấp như vậy rất hiếm, trăm năm mới có một người!
Hoặc có thể nói là gần như không có ai!
Mỗi một vị Đại Tông Sư tối cao đều có năng lực thay đổi triều chính, dù có là hoàng triều cũng không ngoại lệ!
Thế nhưng giờ Lâm Bắc Phàm tay trói gà chẳng chặt trước mắt bọn họ đây lại mà một cường giả ở đẳng cấp như vậy, sao có thể chứ?
Đừng nói đến lão giả kia không tin, dù là bọn họ thì cũng không thể tin nổi!
“Nghĩ kĩ chưa?"
Lâm Bắc Phàm đối mặt với lão giả, hắn mỉm cười: “Nếu đã nghĩ kĩ rồi thì ngươi nói xem ta phải thu thập ngươi thế nào đây? Ngươi dám phá hoại hôn lễ của bản vương, lại còn muốn lấy đầu của bản vương và bệ hạ, ngươi nói xem ngươi..."
“Đáng tội gì?"
Câu nói này của Lâm Bắc Phàm còn mang theo công kích về mặt tinh thần.
Lão giả không kịp đề phòng nên đã bị thương, sắc mặt hắn ta tái nhợt, khóe miệng tràn máu.
Thế nhưng ánh mắt hắn ta lại tràn ngập vẻ kinh hãi. Chỉ một câu nói thôi mà đã khiến hắn ta bị thương như vậy, chẳng lẽ đối phương thật sự là...
“Không! Bản tọa không tin!” Lão giả không thể chấp nhận nổi sự thật này.
Người hắn ta muốn giết ấy thế mà lại là một Đại Tông Sư tối cao mạnh hơn hắn ta, là cảnh giới mà hắn ta cực khổ theo đuổi biết bao năm nay.
Một mối nguy cơ mãnh liệt đổ dồn lên đầu hắn ta, hắn ta cứ hạ thủ trước để ra oai!
“Chịu chết đi!” Lão giả điên cuồng gào lên, hai tay hắn ta ngưng tụ chưởng lực cực kì khủng khiếp rồi dùng sức đẩy tới chỗ Lâm Bắc Phàm.
Luồng kình khí kinh khủng ấy xông tới!
Khoảnh khắc ấy, trời đất cũng phải đổi màu!
Mọi người bên trong hoàng cung cũng kinh hãi!
“Chiêu này mạnh quá!"
"Chiêu này chắc phải khiến cả hoàng cung hóa thành tro mất, những người dưới Tông Sư cũng xong đời!"
“Dù có là Tông Sư thì cũng không thể chống lại được!"
“Mau ngăn lại!"
Chỉ có Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh, ánh mắt hắn càng lạnh lùng hơn: “Đúng là ngoan cố không biết tự lượng sức mình!"
Chỉ thấy hắn khẽ phất tay, luồng kình khí kia nhanh chóng bị dập tắt và hóa thành gió.
Đồng tử của lão giả co rúm lại, hắn ta dốc hết sức ra một chưởng nhưng lại bị đối phương hóa giải một cách nhẹ bẫng.
Biết không thể đối địch được với người này, hắn ta lại đánh thêm một chưởng nữa rồi nhanh chóng tháo chạy.
Lâm Bắc Phàm nhanh tay nhanh mắt, thân người hắn khẽ nghiêng một chút lập tức vượt cả ngàn trượng, tới ngay trước mặt lão giả rồi giơ tay ra.
Lão giả định phản kháng, song không biết vì sao mà toàn thân hắn ta không thể động đậy được. Hắn ta chỉ đành trơ mắt nhìn Lâm Bắc Phàm bóp cổ mình như bóp cổ một con gà.
“Hôm nay là đại hôn của bản vương, không nên dính máu! Thế nên ta chỉ phế tu vi của ngươi, sau này ngươi hãy sống trong thiên lao đi!"
Lâm Bắc Phàm nói với giọng bình thản, nhưng nghe lại như một lời phán quyết vậy.
“Không! Đừng...” Lão giả sợ hãi.
Phế tu vi của hắn ta chẳng bằng giết luôn hắn ta đi cho xong.
Thế nhưng rõ ràng là Lâm Bắc Phàm chẳng thèm để ý đến cảm nhận của hắn ta. Bàn tay đang túm cổ đối phương của hắn khẽ động, tất cả kinh mạch xương cốt của lão giả đều đứt đoạn, hắn ta đã biến thành một phế nhân.
Có điều Lâm Bắc Phàm còn chê chưa đủ, hắn xâm chiếm tinh thần của lão giả, xóa sạch những gì liên quan đến võ nghệ mà hắn ta có được.
Sau đó, lão giả bị Lâm Bắc Phàm ném trên mặt đất, không rõ sống chết ra sao...
Cả quá trình ấy chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian rất ngắn.