Chương 937: Tuyên bố kết quả
Những mẹ nói Tiêu Hào đương nhiên hiểu rõ Lâm Như Tuyết nói tiếp: “Nguyệt Hân thế nào? Trị khỏi rồi chứ?”
Tiêu Hào gật đầu: “Nguyệt Hân đã khoẻ, con cũng đã biết người lấy huyết mạch của Nguyệt Hân là ai, chỉ là không biết hắn đang trốn ở đâu.”
Lâm Như Tuyết nói: “Nếu tiên thì đợi chuyện này xử lý xong, con đưa Nguyệt Hân đến thành Di Thất, mẹ sẽ bồi dưỡng cho Nguyệt Hân
Tiêu Hào nhíu mày: “Mẹ, con đã sắp xếp cho Nguyệt Hân ở linh trì cùng với bạn bè của con tu luyện, có một số cường giả hướng dẫn Nguyệt Hân tu luyện, tiến bộ rất nhanh. Hơn nữa Nguyệt Hân không phải là người của Yêu tộc, đến thành Di Thất có hợp lý hay không?”
Lâm Như Tuyết dịu dàng cười: “Mẹ biết Nguyệt Hân không phải là người của Yêu tộc, nhưng hiện tại con bé có huyết mạch của hoàng thất Hồ yêu cho nên cần phải nhanh chóng kích hoạt hoàn toàn sức mạnh này. Để Nguyệt Hân học tập một số môn pháp lợi hại, tốt cho tu vi, cứ nghe mẹ là được, chẳng lẽ mẹ sẽ hại Nguyệt Hân à?”
Lâm Như Tuyết là Đế Vương vô cùng mạnh mẽ, mạnh hơn cả Tiêu Hào.
Tiêu Hào nghĩ mười người như anh cũng không phải là đối thủ của mẹ, cho nên để mẹ bồi dưỡng cho Liễu Nguyệt Hân, Tiêu Hào rất yên tâm.
Tiêu Hào nói: “Vậy để con nói với Nguyệt Hân một tiếng để cô ấy qua đó với mẹ.
Hai người nói chuyện một lúc, Tiêu Hào mới sắp xếp cho mẹ đi nghỉ ngơi.
Trần Bắc Huyền vẫn luôn đứng ở hành lang tầng hai quan sát hai người vừa cười vừa nói, hai người này có quan hệ tốt như vậy, anh ta thực sự không hiểu
Người Kỳ Hạ qua lại gần gũi với người Yêu tộc là chuyện cấm kỵ.
Trần Bắc Huyền lạnh lùng cười sau đó rời đi.
Tiêu Hào biết Trần Bắc Huyền vẫn luôn âm thầm quan sát anh và mẹ, có điều không sao cả, anh cũng không sợ Trần Bắc Huyền sẽ làm chuyện gì.
Buổi tối Tiêu Hào cũng nghỉ ngơi sớm.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hào, Lâm Như Tuyết và Trần Bắc Huyền cùng đến đài Đế Vương.
Tiêu Hào mặc áo Đế Vương màu đen, đi ủng, đầu đội vương miện. Vì hội đàm ba bên rất quan trọng nên buộc phải tiếp đón Ma Đô và thủ đô Võ Thần bằng trang phục và lễ nghi hoành tráng.
Tiêu Hào đại diện cho Viêm để tham gia hội đàm ba bên, anh phải ăn mặc chỉnh tề.
Trần Bắc Huyền mặc áo Đế Vương, cả người ăn mặc chỉn chu.
Lâm Như Tuyết mặc bộ đồ trắng, toàn thân tràn ngập linh khí.
Đài Đế Vương nằm sâu trong đỉnh núi đầu tiên, cao mấy nghìn mét.
Giống với đài Đế Vương của Ma Đô, chỉ những người đạt cảnh giới Đế Vương mới có thể đến được đài Đế Vương. Những người chưa đạt đến cảnh giới Đế Vương căn bản không thể leo lên được.
Bốn bên đài Đế Vương không có bất cứ thứ gì để leo. Muốn bay lên thì phải dùng hết sức mạnh của Đế Vương mới bay lên được.
Một giờ chiều, ba người đã tới đài Đế Vương.
Không khí ở đây lạnh thấu xương, tuyết phủ kín quanh năm
Lớp băng dày dưới chân, không khí âm bốn mươi độ, hơi thở cũng bị đông cứng. Trời đất một màu, mặt trời trên đầu cũng không cảm nhận được tí nhiệt độ nào.
Mọi người hẹn nhau mười hai giờ trưa đến trung tâm đài Đế Vương bến dưới tượng thần Đế Vương gặp mặt.
Tượng thần Đế Vương là chiến thần của Đế Vương Khu cao ba mươi mét, ba nghìn năm trước đã được đặt ở đây. Tượng thần được tạo thành từ các loại đá quý và sức mạnh, trải qua nghìn năm cũng không bị hư hỏng.
Xung quanh tượng thần bán kính một trăm mét, gió cát khí lạnh không thể xâm nhập.
Ba người đến dưới tượng thần Đế Vương nhìn thấy Võ Thần và Kim Quang đã tới. “Bái kiến Nam đế. Bái kiến Bắc để “Bái kiến Võ Thần. Bái kiến Kim Quang
Hai bên gặp mặt cùng chào hỏi.
Võ Thần mặc áo giáp màu vàng, Kim Thần cùng mặc áo choàng màu vàng, hai người ở nơi tuyết trắng mênh mông này thật sự vô cùng chói mắt.
Hiện tại chỉ còn người của Ma Đô chưa tới, hai ngày nay Tiêu Hào cố gắng dùng nhẫn truyền âm liên lạc với Ninh Khinh Vân nhưng vẫn không được.
Tiêu Hào biết Ninh Khinh Vân đã đến Đế Vương Khu chỉ là không muốn tiếp xúc với Tiêu Hào.
Lần này, Võ Thần đại diện cho thủ đô Võ Thần, Tiêu
Hào đại diện cho Viêm để đến hội đàm.
Võ Thần nói: “Nam đế, người của Ma Đô chưa đến, tôi muốn hỏi một câu Đế Vương Khu chủ trương hoà hay đánh?”
Tiêu Hào muốn nói anh chủ trương hoà, nhưng anh biết điều đó cũng vô dụng.
Tiêu Hào trả lời: “Chuyện này đợi Ma để đến chúng ta cùng thảo luận đi. Các anh muốn đánh thì đánh, bất kể các thủ đô Võ Thần phát động chiến tranh hay giải quyết bằng hoà bình, Đế Vương Khu sẽ toàn lực ủng hộ.” Võ Thần nghe Tiêu Hào nói vậy, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm. Cập nhật chương mới *nhất tại TгцуeлАРР.coм
Trước đây ở thủ đô Võ Thần Võ Thần và Kim Quang đều muốn phát động chiến tranh nhưng bị Tiêu Hào ngăn cản, muốn họ cùng Ma Đô hội đàm ba bên để giải quyết vấn đề.
Võ Thần và Kim Quang biết dựa vào năng lực của Tiêu Hào thì không thể áp chế chuyện này.
Hai người họ nghe khẩu khí Tiêu Hào thay đổi chứng tỏ Viêm để chủ trương chiến tranh.
Võ Thần quay người hành lễ với Lâm Như Tuyết, sau đó hỏi: “Chủ tịch thành phố không biết chuyện này bà nghĩ thế nào?”
Lâm Như Tuyết nói: “Chuyện này tôi ủng hộ hoà bình. Tôi sẽ cố gắng thuyết phục mọi người không cần chiến tranh, nếu mọi người không nghe tôi cũng không còn cách nào khác.” Võ Thần nói: “Chủ tịch thành phố, lần này hai bên chúng tôi chiến tranh là chuyện tất yếu. Kết quả của hội đàm lần này vẫn là chiến tranh, chúng tôi điều tra được phía Ma Đô cũng chủ trương đánh, trận chiến này không thể tránh được.
Đúng lúc này có một giọng nói từ xa truyền tới: “Không sai, trận chiến này là không thể tránh khỏi.
Đây là giọng nói của Ninh Khinh Vân, tất cả mọi người đều quay lại nhìn.
Một người phụ nữ mặc áo đen đầu đội vương miện phóng đến nhanh như một tia chớp. Về mặt Ninh Khinh Vân lạnh lùng, trên trán có dấu ấn màu đỏ, hình như là dấu ấn triều đại của Đế Vương.
Tiêu Hào không biết Ninh Khinh Vân đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh cảm nhận được Ninh Khinh Vân không giống trước đây.
Hoặc là nói, trước đây Tiêu Hào không phải là đối thủ của Ninh Khinh Vân, hiện tại Ninh Khinh Vân mạnh hơn trước nhiều lần, chỉ nhìn khí tức là có thể nhận ra được, vì Tiêu Hào hiểu Ninh Khinh Vân.
Ninh Khinh Vân đến trước mặt mọi người, thu lại ma khí trên người, lạnh lùng quét mắt một vòng nhìn tất cả mọi người. Sau đó cô ta nói: “Hội đàm ba bên lần này chẳng có ý nghĩa gì cả, nếu các người muốn bàn thì bây giờ tôi nói cho mọi người kết quả. Tôi tuyên bố Ma Đô phát động chiến tranh với thủ đô Võ Thần, không chết không nghỉ, đến khi nào tiêu diệt được đối phương mới thôi.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK