Mục lục
Chiến vương ở rể - Tiêu Hào (truyện full tác giả: Uy)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Chương 255: Công khai khiêu khích

“Lý do rất đơn giản” Uông Giang Cần đột nhiên đứng dậy, nhìn Băng Sương chằm chằm với ánh mắt sáng rực như lửa. “Ba thành phố lớn có rất nhiều nhà giàu có danh tiếng, không biết tại sao chủ tịch đại diện lại muốn để một kẻ vô danh trở thành tổng hội trưởng hội thương mại của ba thành phố?” “Hơn nữa, bây giờ ba thành phố đã hợp nhất, muốn trở thành hội trưởng thì phải có đủ thực lực và giàu có hơn những người khác thì mới có thể khiến cho các thương gia lớn thấy tâm phục khẩu phục. “Xin hỏi chủ tịch đại diện là Liễu Kiến Quốc có gì?” “Có tiền? Hay là có thực lực?”

Uông Giang Cần vừa dứt lời thì những người bên cạnh anh ta cũng lên tiếng, hùa với Uông Giang Cần phản đối. “Uông Giang Cần nói có lý!” “Lời của Uông Giang Cần đã thức tỉnh mọi người, Liễu Kiến Quốc đúng thật là không phù hợp! “Xin chủ tịch hãy nhận đề nghị của Uông Giang Cần

Càng lúc càng có nhiều người ủng hộ Uống Giang Cần. Băng Sương ra hiệu cho mọi người yên lặng, cô ta nhìn Uống Giang Cần và lạnh lùng nói: “Anh cho rằng Liễu Kiến Quốc không phù hợp, vậy thì ai phù hợp?

Uống Giang Cần nhìn thẳng vào Băng Sương và nói: “Trong số những người được đề cử lúc nãy thì Trương Vân Nam khá thích hợp. Chỗ tôi cũng có một ứng cử viên, là nhân tài được nhà họ Uông chúng tôi bồi dưỡng, Liễu Vĩnh, hoàn toàn phù hợp với vị trí này!”

Mặt Trương Vân Nam sáng rỡ lên, Liễu Vĩnh cũng đứng dậy, chào hỏi những người xung quanh.

Người do Uông Giang Cần đề cử thì đương nhiên sẽ là người của bọn họ.

Bất luận thân phận và gốc gác của người đó như thế nào thì những người xung quanh cũng đều ủng hộ.

Vì người đề cử là Uông Giang Cân.

Nên dù cho người đó có là người vô dụng thì họ cũng tâng bốc thành thiên tài.

Đó là hiện thực, ở thành phố Danh Tây thì nhà họ Uông có thể một tay che cả bầu trời, tất cả các thế lực của thành phố Danh Tây đều sẽ ủng hộ quyết định của Uông Giang Cân.

Băng Sương vẫn bình thản nói: “Tổng giám đốc Uống, ở chỗ của tôi đây có tư liệu của Trương Vân Nam, đúng thật là mấy năm nay ông ấy đã đạt được rất nhiều thành tích trong ban xây dựng và cũng đã có rất nhiều cống hiến cho thành phố Danh Tây “Nhưng kinh nghiệm của ông ấy vẫn còn quá non trẻ, tôi đã sớm biết những việc mà ông ấy làm đều được nhà họ Uông các anh ở phía sau ủng hộ chứ không phải dựa vào năng lực thực sự của ông ấy." “Còn về phần Liễu Vĩnh, tôi không muốn nói nhiều, người này từng có tiền án ở ban quản lý, Uông Giang Cần, anh đề cử loại người này là có ý gì?” “Haha... Uống Giang Cần cao ngạo nói: "Người mà tôi đề cử là người mà nhà họ Uông tôi ủng hộ, nhà họ Uông tôi sẽ ở phía sau ủng hộ về mọi mặt.” “Chỉ cần có nhà họ Uông chúng tôi ủng hộ thì nhất định ngành thương nghiệp của ba thành phố sẽ phồn vinh thịnh vượng, vươn đến một diện mạo hoàn toàn mới.” “Nói khó nghe một chút, tôi đã thấy vừa ý với Trương Vân Nam và Liễu Vĩnh, chủ tịch, tôi cho rằng vị trí tổng hội trưởng hội thương mại của thành phố mới không thể không thuộc về Liễu Vĩnh!” “Trương Vân Nam làm phó tổng hội trưởng!” Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Uông Giang Cần vừa dứt lời thì mọi người xung quanh đột nhiên im lặng.

Phần lớn mọi người đều thấy bất ngờ, Uông Giang Cần thật quá ngông cuồng, cứ như đang ra lệnh cho chủ tịch và cũng đã quyết định xong vị trí tổng hội trưởng hội thương mại và phó tổng hội trưởng hội thương mại.

Tiếp sau đó, những người bên cạnh Uông Giang Cần bắt đầu lớn tiếng hô hào.

Băng Sương vẫn bình tĩnh nói: “Vị trí tổng hội trưởng hội thương mại được bình chọn và quyết định theo quy trình hệ thống, không phải anh nói là được, người được chúng tôi lựa chọn sẽ không thay đổi. “Tổng giám đốc Uông, sự phản đối của anh không có đủ lý do, người anh đề cử không có đủ tư cách và kinh nghiệm, chúng tôi sẽ không lựa chọn.

Băng Sương đã từ chối, cô ta muốn xem thử rốt cuộc nhà họ Uông muốn làm gì.

Sắc mặt Uông Giang Cần càng lúc càng lạnh lùng, anh ta nói: “Chủ tịch đại diện, vị trí tổng hội trưởng hội thương mại là vị trí thương nghiệp, chủ yếu dựa vào thực lực, năng lực cá nhân không có tính quyết định nhiều ở đây” “Thứ chúng ta cần là cạnh tranh công bằng, đúng quy tắc chứ không phải chủ tịch bổ nhiệm ai thì sẽ là người đó!"

Anh ta vừa dứt lời thì đã có rất nhiều người phải vuốt mồ hội giúp Uông Giang Cần.

Không ngờ anh ta lại công khai khiêu khích chủ tịch đại diện.

Ý nghĩa của điều này là rõ ràng. Anh ta cho rằng việc Băng Sương bổ nhiệm Liễu Kiến Quốc là có vấn đề! “Láo xược!” Băng Sương hơi tức giận.

Các nhân viên an ninh xung quanh nhìn thấy sự tức giận của băng Sương, và ngay lập tức bao vây anh ta, đè tay lên eo anh ta.

Bầu không khí đột nhiên rất trầm mặc.

Uống Giang Cần cũng biết những nhân viên bảo vệ này không phải người thường, đều là người phương Bắc.

Chỉ cần Băng Sương ra lệnh, họ sẽ rút vũ khí ra mà không do dự, bất kể ai đang ở trước mặt.

Uống Giang Cần không chút nào sợ hãi, thậm chí trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: "Thứ tôi yêu cầu chính là công bằng công lý. Chẳng lẽ người Bắc Cảnh làm việc như vậy sao?" “Ra ngoài!” Băng Sương ra lệnh.

Đây là đại hội, không phải chiến trường.

Sau khi nhân viên bảo vệ lùi lại, Băng Sương nén lửa giận trong lòng: "Hôm nay việc bổ nhiệm quản lý của các ngành công nghiệp lớn được xác định thông qua đánh giá toàn diện, và chúng hoàn toàn công bằng và chính đáng."

Băng Sương ngay lập tức bảo trợ lý của mình đưa tất cả các vị trí bổ nhiệm lên màn hình lớn.

Việc thăng chức và cách chức của mọi người đều công khai và minh bạch

Liễu Kiến Quốc có thể trở thành tổng hội trưởng thương mại, đó là kết quả của cuộc đánh giá toàn diện của bộ phận đánh giá của bộ xét duyệt. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Liễu Kiến Quốc đã làm việc tại Sở Xây dựng Công nghiệp trong ba mươi năm và có đủ kinh nghiệm trong lĩnh vực xây dựng đô thị và hội nhập công nghiệp và thương mai.

Quan trọng hơn, ông ta luôn tận tâm trong mọi việc, làm từng bước một, không bao giờ phạm sai lầm.

Ông ta không mạnh mẽ, trước kia cũng không có thể lực mạnh mẽ, nhưng là người làm chuyện thực tế, có đủ năng lực, thực lực!

Sau khi mọi người xem trình độ chi tiết của Liễu Kiến Quốc và ý kiến đánh giá của bộ xét duyệt, không ai có bất kỳ ý kiến nào, ngay cả Uông Giang Cần cũng không thể phát hiện ra lỗi của Liễu Kiến Quốc.

Ngay cả bản thân Liễu Kiến Quốc cũng ngạc nhiên, ông ta đang tự hỏi, mình có năng lực như vậy sao?

Trong ba mươi năm qua, Liễu Kiến Quốc đã coi việc làm những việc thiết thực như một thói quen Những người làm những việc thực tế có thể dễ dàng bị người khác vùi dập. "Tốt lắm!" Uông Giang Cần cười nói: "Bộ xét duyệt Bắc Cảnh quả thật rất mạnh. Trình độ của Liễu Kiến Quốc hoàn toàn không có vấn đề gì. Có thể nói là tốt nhất trong số những người có mặt." "Nhưng, vẫn câu nói kia, chỉ cần có trình độ là được?" "Kinh doanh khác với các ngành khác, nếu không có sự hỗ trợ mạnh mẽ. Sau khi ông ta trở thành tổng hội trưởng thương mại, công việc của ông ta sẽ khó được thực hiện." "Nếu nhiều người không hợp tác, còn có những việc lớn nhỏ khác rất phiền phức, nếu có người ngáng chân, như vậy công việc không thể hoàn thành." "Tổng hội trưởng thương mại là một vị trí có quyền lực cao và phải được hỗ trợ bởi các thế lực mạnh mẽ." "Ví dụ, những người tôi giới thiệu đều được hỗ trợ bởi nhà họ Uông của chúng tôi và các ông trùm kinh doanh thành phố Danh Tây. Liễu Kiến Quốc so với người của tôi thì lấy gì mà so?"

Uống Giang Cần nói cũng có lý, vị trí tổng hội trưởng thương mại thật sự rất khó làm được, việc sáp nhập ba thành phố và công tác hội nhập kinh doanh thực sự rất khó làm. Nếu có những thế lực mạnh đứng sau thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. “Cậu Uông!” Lương Thiếu Thu là người đầu tiên đứng lên ủng hộ Liễu Kiến Quốc: “Anh cho rằng thành Danh Tây chỉ có anh, còn Danh Nam của chúng tôi không có ai sao?” "Nhà họ Lương ở Danh Nam ủng hộ Liễu Kiến Quốc!" “Nhà họ Châu ở Danh Nam ủng hộ Liễu Kiến Quốc! Châu Thiên Bắc cũng đứng lên.

Nhiệm vụ lần này của Châu Thiên Bắc là hỗ trợ Tiêu Hào, vì vậy anh ta đã lập tức hỗ trợ. “Hai nhà các người?” Uông Giang Cần nhìn thoáng qua hai người: “Các người hỗ trợ có ích lợi sao?” "Ở trước mặt tôi, các người còn không có tư cách nói "

Nhà họ Châu là gia tộc hạng nhất, Uông Giang Cần không thèm quan tâm, đây chính là điểm khác biệt giữa thế gia hạng nhất và gia tộc hạng nhất.

Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK