Chương 3
Tiêu Hào lên xe.
Trên xe, Băng Sương nhìn về phía Tiêu Hào với vẻ thắc mắc: “Nam Đế, vì sao ngài lại nhân từ mà nương tay? Chẳng phải giết sạch đám người không biết trời cao đất rộng này sẽ tốt hơn sao?”
Tiêu Hào híp mắt mà nói: “Giết bọn họ à? Thế thì lợi cho bọn họ quá!”
“Cả nhà họ Tiêu bị giết sạch, chẳng lẽ chỉ cần giết chết kẻ thủ là có thể giải được mối hận trong lòng tôi hay sao?”
“Điều tôi muốn làm chính là rửa tội cho nhà họ Tiêu, rửa sạch sự tủi nhục cho nhà họ Tiêu!”
“Thứ tôi muốn không riêng gì là chết chóc, tôi muốn trừng phạt, tôi muốn để tất cả kẻ thù đều trừng phạt”
Băng Sương hiểu được điều này: “Mọi thứ đều nghe theo sự sắp xếp của ngài!”
Cô ta nói tiếp: “Nam Đế, Viêm Để biết ngài muốn cởi giáp ở ẩn, nhưng ngài là người có công với nước, không thể để ngài ra về tay không thể được.”
“Bây giờ ba thành lớn là Danh Nam, Danh Bắc, Danh Đông đã kết hợp, trở thành khu mới, tên là khu Để Nam. Viêm Để tự mình bổ nhiệm ngài là người phụ trách của khu Để Nam này!”
“Nam Đế, thật ra Viêm Đế vẫn rất quan tâm ngài, đưa người lên làm người phụ trách của khu mới, thậm chí còn đặt tên khu mới là tên của ngài đảo ngược lại. Đây mới chính là công việc béo bở”
Nam Đế Đế Nam, Viêm Đế đúng thật là có ý khác.
Tiêu Hào nhíu mày rồi nói: “Tôi đã giải ngũ về quê rồi, Viêm Để lại còn sắp xếp việc cho tôi. Ba thành lớn vàng thau lẫn lộn, có rất nhiều chuyện khó giải quyết, cho cho rằng Viêm Để làm như thế là đang quan tâm tôi à?”
“Cô nói với Viêm Đế là tôi không có hứng thú.
“Nhưng mà… Băng Sương có chút bất ngờ khi thấy Tiêu Hào từ chối.
“Văn thư bổ nhiệm đã được đưa xuống rồi, bảo ngài ngày mai nhậm chức.”
Tiêu Hào nói một cách lạnh lùng: “Vậy thì nói với Viêm Đế, tôi chỉ lấy tiền không làm việc.
Cái gì?
Băng Sương có chút khó xử, một bên là mệnh lệnh của Viêm Đế, một bên là Nam Đế Cai câu chỉ lấy tiền không làm việc này, Nam Đế dám nói, nhưng Băng Sương không dám truyền lại cho Việm Đế.
Công việc béo bở như thể mà Nam Để không làm… Băng Sương suy nghĩ một chút rồi nghĩ, hay là mình đi làm? “Nam Đế, bây giờ đi đâu đây?”
Liễu Nguyệt Hân, sáu năm rồi, anh về rồi đây.
Trong đầu Tiêu Hào xuất hiện một bóng dáng cao gầy xinh đẹp.
Sáu năm trước, nhà họ Tiêu gặp phải nguy hiểm bị giết sạch cả nhà, lúc đó Tiêu Hào và Liễu Nguyệt Hân vừa kết hôn được ba ngày. Bọn họ đang hưởng tuần trăng mật nên mới tránh được một kiếp, nhưng đáng tiếc Tiêu Hào bị người khác hãm hại vào tù.
Sau này anh gặp được cơ duyên mà tham gia quân ngũ, cũng bởi vì quy định của tổ chức và thân phận của Tiêu Hào vô cùng đặc biệt, mỗi lần làm nhiệm vụ đều rất nguy hiểm, sợ liên lụy tới người nhà nên không thể truyền tin về Tiêu Hào về tới khu dân cư Cảnh Thái.
Sáu năm rồi, hoàn cảnh của khu chung cư này vẫn rất tốt, không khác với lúc trước là bao.
Tiêu Hào đi tới tầng hai mươi tám của căn nhà số ba. Anh thu lại tất cả khí thế và hơi thở mạnh mẽ của mình, hóa thành một chàng trai hiền hòa, Anh nhấn chuông cửa. Không bao lâu sau cửa lớn đã được mo ra.
Người mở cửa chính là mẹ vợ của Tiêu Hào, Lưu Ngọc Lan.
Lúc đầu Lưu Ngọc Lan nở một nụ cười rất xán lạn, nhưng khi bà ta nhìn thấy Tiêu Hảo thì có hơi giật mình, sau đó trở nên vô cùng lạnh lùng.
“Cậu là Tiêu Hào à?”
Lưu Ngọc Lan nhìn chăm chăm vào Tiêu Hào trước mặt với vẻ không dám tin, trong lòng bà ta có chút bối rối và chán ghét “Mẹ con về rồi!” Tiêu Hào nói.
“Tôi không có con rể như cậu.” Lưu Ngọc Lan đen mặt: “Tôi không phải mẹ cậu, cậu nhận làm người rồi.”
Tên khốn đáng chết này sao lại trở về cơ chứ.
Năm xưa bà ta gả con gái cho Tiêu Hào, chưa được mấy ngày thì Tiêu Hào lại phạm tội ngồi tù Tiêu Hào làm mất hết mặt mũi của nhà họ Liễu Trong lòng Lưu Ngọc Lan chỉ còn lại sự hận thù mà thôi, bà ta cho rằng cả đời này mình sẽ không gặp lại Tiêu Hào nữa.
Nhưng bây giờ anh lại xuất hiện trước mặt bà ta. Bên trong vang lên tiếng của bố vợ anh, Liễu Kiến Quốc: “Là ai thế?”
“Bố, con là Tiêu Hào đây” Tiêu Hào nói với vào bên trong một câu.
Rất nhanh sau đó một người đàn ông trung niên đeo mặt kính gọng vàng, dáng người thon dài đi tới.
“Tiêu Hào, cậu còn có mặt mũi mà trở về à?” Liễu Kiến Quốc nhìn thấy Tiêu Hào thì vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi. Ông ta cho rằng cả đời này mình sẽ không gặp lại Tiêu Hào nữa, không ngờ rằng anh vẫn quay lại Tiêu Hào cũng không ngờ thái độ của bố mẹ vợ lại lạnh lùng hờ hững như thế.
Năm xưa thái độ của hai người đối với Tiêu Hào vô cùng tôn kính, rất nhiệt tình.
Liễu Kiến Quốc nhìn quà cáp trong tay Tiêu Hào rồi nói: “Người tới là khách, cậu đã tới thì vào đi. Tôi cũng có mấy câu muốn nói với cậu.” à?”
Ba người ngồi vào ghế sô pha, Tiêu Hào đặt quà lên bàn. Liễu Kiến Quốc vừa ngồi xuống là hỏi thắng: “Cậu vừa ra tù Tiêu Hào trả lời: “Con chỉ ngôi tù một năm, sau đó đi tới biên giới phía bắc làm lính.
Liễu Kiến Quốc lại hỏi tiếp: “Không kiếm được chức gì ở biên giới phía bắc à?”
“Cũng không có.” Tiêu Hào nói tiếp: “Bây giờ biên giới phía bắc cũng yên ổn, quốc thái dân an. Con muốn về quê cũ phát triển”
Liễu Kiến Quốc nghe vậy thì nhíu mày: “Lần này trở về thì bên trên có sắp xếp công việc cho cậu không?”
Tiêu Hào nói: “Không có.
Sắc mặt của Liễu Kiến Quốc càng ngày càng khó coi: “Tiêu Hào, tôi tin cậu. Nhưng cậu không hề tìm được manh mối gì, cũng không có công việc, nói cách khác bây giờ cậu chẳng có gì cả. Thế thì có khác gì là kẻ vô dụng không chứ?”
“Cậu về đây làm cái gì?”
Tiêu Hào giải thích vô cùng tự tin: “Bố, lần này con về là muốn làm ăn, muốn dựng lại thương hội Tiêu gia.”
“Chí cũng lớn phết!” Lưu Ngọc Lan nghe thế thì xụ mặt xuống: “Làm ăn, cậu lấy cái gì mà làm ăn? Cậu có tiền chắc? Cho dù là cậu ngồi tù hay tham gia quân ngũ thì cũng chẳng có tin tức gì cả. Bây giờ cậu lại tới nhà tôi làm gì?”
“Có phải là tới vay tiền không?”
Tiêu Hào trả lời: “Con không phải là tới để vay tiền, bố mẹ phải tin tưởng con. Bây giờ con rất có lòng tin có thể dựng lại thương hội.”
“Đừng gọi tôi là mẹ” Lưu Ngọc Lan nhớ những chuyện xảy ra mấy năm qua. Bởi vì nhà họ Tiêu gặp nạn, Tiêu Hào ngồi tù nên nhà bọn họ cũng chịu ảnh hưởng. Người ngoài chỉ chỉ chỏ chỏ, châm chọc, ở gia tộc thì bị họ hàng đùa cợt. Bà ta nhớ tới chuyện này thì vô cùng tức giận: “Tôi không có người con rể như cậu, tôi cũng không thừa nhận cậu!”
“Cậu không nên trở về, cậu trở về làm cái gì?”
“Đủ rồi!” Liễu Kiến Quốc trừng Lưu Ngọc Lan một cái rồi nói: “Tôi có lời muốn nói với Tiêu Hào, phụ nữ như bà xen vào làm cái gì?”
“Đến lúc nào rồi, không phải là ông muốn thăng chức ư? Cái…” Lưu Ngọc Lan nhìn thấy chồng tức giận thì giọng điệu cũng mềm xuống: “Bây giờ cậu ta trở về sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của ông, thậm chí sẽ khiến cho cả nhà chúng ta nhục nhã.”
Lưu Ngọc Lan nhìn vẻ mặt càng ngày càng u ám của Liễu Kiến Quốc thì không dám nói tiếp nữa.
Liễu Kiến Quốc nói: “Ầm ĩ cũng không giải quyết được điều gì, lát nữa tôi còn có việc.
“Bà gọi điện thoại cho Nguyệt Hân để nó trở về. Tiêu Hào đã tới thì hôm nay chúng ta nói rõ mọi chuyện cũng tốt.”
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Liễu Nguyệt Hân có việc bận ở gần đây, nhận được điện thoại của mẹ thì chạy về ngay.