Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Chương 162: Tôi ngông cuồng như thể đó
Âu Dương Thịnh phụ họa theo Âu Dương Chanh Kỳ: "Đúng vậy, lần này là là tôi để Chanh Kỳ đi mời anh Tiêu đến chữa bệnh cho tôi."
Âu Dương Thịnh nói với con trai: "Sâm à, con không nên làm khó Tiêu thần ý, y thuật của Tiêu thần y vô cùng lợi hại" Âu Dương Sâm không giải thích được: "Bố, y thuật của Lâm thần y đứng đầu Tam Thành, những năm này bố bị bệnh, đều là do Lâm thần y chữa trị." "Làm sao bây giờ có thể tìm người ngoài chữa trị?" "Tiêu Hào này còn trẻ như vậy, làm sao có thể có y thuật cao minh được?" "Còn nữa, Lâm thần y hôm nay đến đây để điều trị riêng cho bố, bố mời những người khác đến đây, chuyện này..."
Lâm thần y lại nói: "Anh Sâm à, chuyện này không quan trọng, tôi và Tiêu Hào quen biết nhau. Nếu Tiêu thần y đã tới, tôi cũng không để ý" "Tôi để ý" Tiêu Hào thản nhiên nói: "Ở đây có tôi thì không có ông ta." "Cậu..." Lâm thần y chán nản: "Tiêu Hào, cậu thật ngông cuồng."
Tôi cho cậu ở lại, cậu lại muốn đuổi tôi đi.
Vẻ mặt Tiêu Hào đầy khinh bỉ: "Người không ngông cuồng uổng phí tuổi trẻ, tôi ngông cuồng thế đấy."
Lâm thần y sắp hộc máu: "Tiêu Hào, cậu đến đây là để chữa bệnh cho ông Âu Dương, tôi cũng thế. "Đã như vậy, nhiều lời vô ích, chúng ta ra tay phân cao thấp."
Tiêu Hào liếc mắt nhìn Lâm thần y: "Lẽ nào ông quên chuyện lần trước rồi sao?" "Tôi có thẻ vàng năm sao, mà ông... chỉ là thẻ vàng ba sao mà thôi." "Ông không có tư cách so sánh với tôi, bởi vì so với tôi, ông kém xa." Lâm thần y sắp tức giận hộc máu, người ở đây đều cảm thấy Tiêu Hào nói chuyện rất quá đáng.
Tiêu Hào cố ý, lần trước ông ta giúp nhà họ Đường, suýt chút nữa thì làm hỏng chuyện lớn của anh. Lần này lại mang kế trong lòng, muốn ở đây chèn ép anh.
Tôi có thể vui vẻ với ông sao?
Lâm thần y cả giận nói: "Lần trước toà án thẩm vấn, cậu thắng tôi là do may mắn. Cậu chỉ thắng vì dùng tài liệu và ca bệnh của mình, cậu còn tưởng rằng cậu thực sự có tài sao?" "Cậu chưa từng thực sự tranh đấu với tôi!" "Ồ ? Hóa ra là như vậy, rất có lý." Tiêu Hào cười nói: "Ý của Lâm thần y là, muốn so sánh y thuật với tôi sao?" "Không sai." Vẻ mặt Lâm thần y đầy khinh bỉ: "Tôi muốn so tài chân chính với cậu, chứ không phải là bản lĩnh do lợi dụng mà có được." "Cậu dám không?" "Vốn dĩ tôi đã không có hứng thú. Tiêu Hào cười nói: "Thấy Lâm thần y nghiêm túc như vậy, tức giận như vậy, tôi chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý thôi." "Nhưng mà, cuộc thi đương nhiên là một cuộc đánh cược. Tôi không biết Lâm thần y định thi đấu nội dung gì, đặt cược gì?" Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Lâm thần y đã sớm có kế hoạch: "Chúng ta đều đến đây chữa bệnh cho ông Âu Dương, nội dung khảo nghiệm của chúng ta đương nhiên liên quan đến bệnh tình của ông cụ." "Bệnh của ông cụ, ngực trái từng có vết thương đạn bắn, phổi phải cũng để lại di chứng không thể chữa khỏi." "Các triệu chứng của cả hai gần như giống nhau." "Cùng thi đấu, xem ai có thể trấn áp căn bệnh của ông cụ trong thời gian ngắn nhất." "Bên phải hay trái chọn bất cứ bên nào cậu muốn."
Tiêu Hào bĩu môi: "Ý của Lâm thần y là, hai người chúng ta sẽ thí nghiệm thân thể của ông cụ? Ông làm thế có phải hơi quá đáng hay không?"
Âu Dương Chanh Kỳ cũng bất mãn: "Lâm thần y, hai vị đều là người mà chúng tôi mời đến chữa bệnh cho ông nội, hai người muốn cá cược thì có thể cược thứ khác, không thể lấy bệnh của ông nội tôi ra làm trò đùa được!"
Âu Dương Sâm lại nói: "Lâm thần y đã chữa bệnh cho ông nhiều năm, nắm rõ bệnh tình của ông trong lòng bàn tay, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì. "Nhưng thật ra Tiêu Hào này chú lại không tin tưởng, lưu manh ngông cuồng, trên người toàn mùi rượu, lại có mùi phụ nữ. Nhìn thế nào đi nữa, cậu ta cũng không giống một bác sĩ!" "Tiêu Hào, tôi thấy cậu không dám nhận lời thách đấu đúng không?"
Rõ ràng Âu Dương Sâm cùng một phe với Lâm thần y
Lâm thần y cũng nói: "Tiêu Hào, đừng nói tôi bắt nạt cậu, tôi sẽ cho cậu kiểm tra thân thể của ông cụ mấy tiếng, tôi có thể cung cấp cho cậu những trường hợp được chẩn đoán và điều trị cho ông cụ mấy năm nay cho cậu nghiên cứu. "Cậu cũng có thể chữa trị trước."
Đương nhiên không phải Tiêu Hào sợ Lâm thần y, nhưng mà, lấy cơ thể Âu Dương Thịnh làm vật đặt cược, quả thật có chút không thích hợp.
Tiêu Hào nhìn về phía Âu Dương Thịnh: "Ông Âu Dương, ông thấy thế nào?"
Âu Dương Thịnh không muốn đắc tội Lâm thần y, càng không muốn đắc tội Tiêu Hào, cho nên ông ta vẫn không lên tiếng.
Sau khi cân nhắc lợi hại, Âu Dương Thịnh nói: "Hai vị đều có ý tốt muốn chữa bệnh cho tôi, tôi tin tưởng cả hai đều đã đạt đến đỉnh cao của y thuật, sẽ không gây thêm tổn hại cho cơ thể của tôi" "Cho nên nếu hai vị muốn cược, tôi không có ý kiến." Âu Dương Chanh Kỳ sốt ruột nói: "Ông..." "Không có chuyện gì, Chanh Kỳ." Âu Dương Thịnh ra hiệu cho Âu Dương Chanh Kỳ không cần nói nhiều. Tiêu Hào gật đầu: "Nếu ông Âu Dương đã nói không có vấn đề, tôi đương nhiên không thành vấn đề." "Lâm thần y, tiếp theo nói chuyện cá cược đi, ông muốn đặt gì?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha !!!
Trong lòng Lâm thần y đã sớm có tiền đặt cược, nói: "Nếu cậu thua, tự mình hủy đi tư cách hành nghề y cả đời cũng không thể làm nghề y, phế bỏ quyền sở hữu thẻ vàng cấp năm!"
Tất cả mọi người đều ngẩn ra. Lâm thần y ác như vậy, đây là muốn hủy diệt Tiêu Hào sao?
Tiêu Hào cười cười: "Tôi cược tất cả sản nghiệp nhà họ Lâm, là tất cả. Nếu như ông thua, toàn bộ người nhà họ Lâm của ông sẽ đi ra khỏi nhà."
Mọi người nghe vậy, kinh hãi. Lâm thần y độc, Tiêu Hào còn độc hơn ông ta! Ông muốn hủy tôi, tôi liền hủy cả nhà ông, hủy tất cả của ông!
Lâm thần y kinh ngạc đến ngày người, không ngờ Tiêu Hào lại có khẩu khí lớn như vậy, không sợ nghẹn chết sao? "Ông không dám sao? Lâm thần y?" Tiêu Hào cười cười.
Lâm thần y hừ lạnh một tiếng: "Không phải tôi không dám, cậu muốn nhiều như vậy, so với tiền cược của tôi căn bản không công bằng" "Tôi muốn tăng thêm, thế nhưng tôi phát hiện ra bên cạnh cậu không có bất kỳ tài sản, tài phú nào. Trận cá cược này không công bình." "Thẻ vàng cấp năm." Tiêu Hào cũng có kế hoạch của chính mình, nếu muốn cược, lần này anh sẽ nắm chặt cơ hội, hoàn toàn đánh bại nhà họ Lâm.
Tiêu Hào lấy ra thẻ vàng của mình: "Thẻ vàng này của tôi, có thể chuyển giao, chỉ cần ông thắng, thẻ vàng này sẽ là của ông" "Trong mắt người ngoài ngành, đây chỉ là một tấm thẻ vàng tượng trưng cho thân phận và địa vị. Lâm thần y, ông nên biết lợi ích của thẻ vàng cấp năm"
Lâm thần y đương nhiên biết, nếu như ông ta có được thẻ vàng cấp năm liền không cần ở một nơi bé nhỏ như Danh Nam này nữa. Với thế lực của nhà họ Lâm cộng thêm thẻ vàng, ông ta có thể đi tới thành phố lớn hơn để phát triển, và thậm chí tiến vào thủ đội
Có được thẻ vàng cấp năm, có thể hợp tác với các đối tác kinh doanh cao cấp hơn và mạnh hơn, có thể nâng cao danh tiếng của mình trong lĩnh vực y học, thậm chí còn có thể nhận được nhiều giải thưởng lớn khác nhau.
Thẻ vàng cấp năm ở trong tay Tiêu Hào chỉ đơn giản là phí của trời, không phát huy được chút tác dụng nào.
Chỉ cần nó nằm trong tay Lâm thần y, vậy không khác nào cá gặp nước, thực hiện được những hoài bão lớn lao. "Cậu đang nói đùa với tôi sao? Thẻ vàng cấp năm có thể chuyển cho người khác sao? Thẻ vàng thuộc sở hữu cá nhân, không thể chuyển nhượng cho người khác." Điểm này, Lâm thần y biết rõ.
Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK